*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Nếu ngày trước ngươi nghe lời ta, ngươi đã có được hắn ta từ lâu rồi." Khương Mạn chế nhạo.
"Ài ..."Linh Quỳnh thở dài, vẻ mặt đầy u sầu.
"Làm sao ta biết hắn khó đối phó như vậy chứ."
Khương Mạn cười nhạo không che dấu chút nào.
Linh Quỳnh lại đưa tay ra: "Đến cùng ngươi có đưa cho ta hay không ?"
Khương Mạn nhìn nàng và Lạc Trần Y một chút, cuối cùng mới nói ra hai chữ: "Đợi đã."
Khương Mạn bước ra cửa.
Trước cửa phòng, nàng ta quay lại và chỉ vào một nam một nữ trên mặt đất: "Giúp ta coi chừng bọn họ."
"Được." Linh Quỳnh ngoan ngoãn đáp lại.
Khương Mạn đóng sầm cửa rời đi.
Linh Quỳnh nghiêng đầu nhìn nữ tử trên mặt đất, nàng lấy ra một con dao đi về phía nàng ta.
Nữ tử co người lại vì kinh hãi.
Nàng nhìn con dao đang tiến về phía mình, có lẽ quá sợ hãi nên quên cả việc hét lên.
Nàng ta là cùng một phe với quái vật đó ...
Nàng ta muốn gϊếŧ mình sao?
Nữ tử nhắm mắt tuyệt vọng.
Nhưng sau đó nàng ta không hề cảm thấy đau, thay vào đó, bàn tay bị trói phía sau đã được nhét vào thứ đồ gì đó.
Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng của cô nương vang lên bên tai: "Chạy trốn được hay không thì phải xem bản lĩnh của ngươi rồi, cố gắng lên."
Nữ tử mở mắt ra và bắt gặp đôi mắt cười của cô nương.
Cô nương vỗ vai nàng ta, đứng dậy đi tới bên giường.
...
Khương Mạn nhanh chóng trở lại, mang theo một cái hộp, cẩn thận đặt ở trên bàn mở ra.
Nàng ta nhìn vào chiếc rương với ánh mắt cực kỳ biếи ŧɦái.
Trong hộp dường như có nhiều chai sứ nhỏ hơn lần trước, nàng ta chọn một cái đưa cho Linh Quỳnh.
Linh Quỳnh cầm trong tay đánh giá một lúc: "Chỉ cần ăn vào là được?"
"Lấy máu của ngươi tưới lên trong ba ngày, sau đó đưa cho hắn ta ăn." Khương Mạn cười u ám: "Hắn ta tỉnh lại nhìn thấy ai đầu tiên sẽ vĩnh viễn yêu người đó. "
"Cho ta thêm hai lọ nữa ".
Mặt Khương Mạn sa sầm:" Ngươi lại muốn nhiều như vậy làm gì? "
"Lỡ như lọ của ngươi quá hạn sử dụng thì sao? Lo trước khỏi họa. "Linh Quỳnh cười, "Trong rương ngươi còn có nhiều như vậy, đừng keo kiệt thế."
"Ý ngươi là gì!!" Cái gì mà quá hạn?
"Ta nghe nói những hạt giống này có chất lượng khác nhau. Nếu như ngươi đưa cho ta một hạt giống không tốt thì sao?"Linh Quỳnh trấn định nói: "Ngươi cho ta nhiều thêm hai lọ thì có làm sao? Không phải là ngươi đang muốn gϊếŧ hai người nhiều chuyện này sao?
Khương Mạn: " ... "
Nữ tử đang cố gắng cắt dây thừng:" ... "
Tiểu cô nương này không có vẻ gì là uy hiếp nhưng so với người kỳ quái kia càng đáng sợ hơn !
Khương Mạn có lẽ đã lung lay trước lời Linh Quỳnh nói 'gϊếŧ thêm hai người nữa', cảm thấy Linh Quỳnh có tiềm năng trở thành một kẻ tàn nhẫn.
Nàng ta lại lấy ra một chai sứ khác từ trong hộp.
Linh Quỳnh lợi dụng lúc Khương Mạn không chú ý, thò tay vào nắm lấy một nắm.
"Mộ Tiểu Trọng !!"
Khương Mạn nổi giận rống lên.
Linh Quỳnh cầm lấy vài bình sứ chạy sang một bên.
Chiếc bình sứ không lớn, Linh Quỳnh đã lấy được bốn, năm chiếc bình.
Khuôn mặt Khương Mạn phẫn nộ vặn vẹo, trực tiếp bay về phía Linh Quỳnh, cố gắng giật lại bình sứ.
Hai người trong phòng người tới ta đi.
Căn phòng lung lay sắp đổ, không chịu nổi gánh nặng, ầm một tiếng sụp đổ.
Lạc Trần Y đang giả vờ bất tỉnh lật người lại nhảy ra khỏi cửa sổ, Linh Quỳnh và Khương Mạn xông ra ngoài đánh nhau.
Khương Mạn liếc mắt nhìn Lạc Trần Y, trong lòng nghẹn một cục tức.
Nàng ta quyết tâm giành lại nó!!
Nữ tử bên kia cắt xong dây thừng nhân lúc Khương Mạn và Linh Quỳnh không chú ý, tranh thủ thời gian bỏ chạy.
Về phần nam nhân đó ... Thật xin lỗi, chạy trốn quan trọng hơn.
Linh Quỳnh không muốn dây dưa cùng Khương Mạn, nàng kéo theo Lạc Trần Y chạy vào rừng.
Khương Mạn đuổi theo được một đoạn thì dừng lại.
Mặc dù vẫn còn tức giận nhưng không cần phải đuổi đến chết như vậy.
Tiểu nha đầu này không biết lấy nhiều hạt giống như vậy làm cái gì.
Dù sao Khương Mạn vẫn không nghĩ nàng ta sẽ liên hợp với những người danh môn chính phái kia làm cái gì, tiểu nha đầu này nhìn thì lanh lợi ngoan ngoãn, nhưng thực chất nàng ta cũng không phải là hạng người lương thiện.
...
"Giáo chủ, giáo chủ, hai người không sao chứ?"
Sau khi chạy được một đoạn, Linh Quỳnh gặp Tiểu Lục và những người khác.
"Không sao đâu." Linh Quỳnh xua tay, thở hổn hển dựa vào thân cây bên cạnh: "Đi thôi, đi mau đi mau."
Tiểu Lục: "Giáo chủ, chúng ta đã tìm được một thứ, có nên đi xem không?"
"Cái gì?"
Tiểu Lục nói với nàng đi rồi sẽ thấy.
Tiểu Lục dẫn đường quay trở lại, đi qua phòng nhỏ tiến vào sâu hơn.
Sau đó Linh Quỳnh nhìn thấy rất nhiều hoa. Nhưng rất nhiều cây đã bị khô héo.
Những cây không bị héo thì cũng sinh trưởng không tốt, ủ rũ, nhìn qua cũng không thể sống được lâu.
Mà dưới những bông hoa này ...
Lạc Trần Y không kìm được, quay đầu nôn thốc nôn tháo.
Những người khác cũng cảm thấy ghê tởm, nhanh chóng lùi xa nơi này càng xa càng tốt.
Linh Quỳnh che miệng mũi, đồng thời gạt lớp đất mỏng sang một bên để lộ các chi hài cốt bị gãy bên dưới.
Không hổ danh tuyển thủ gϊếŧ người như ma.
Mặc dù hầu hết các bông hoa đã bị héo, nhưng một số ít vẫn phát triển không tồi.
Trong nhụy hoa, dường như đã kết thành quả.
Linh Quỳnh bay đến để hái vài cọng hoa lại đây.
"Đi thôi."
Linh Quỳnh lấy được hoa cũng không nói nhiều, vội vàng thúc dục mọi người rời đi.
Ngay khi bọn họ rời đi một khoảng, mơ hồ vang lên một tiếng gầm thét: "Mộ Tiểu Trọng, ta sẽ gϊếŧ ngươi !!"
Khương Mạn đuổi theo tời đây.
"Hộ pháp, có giọng nói ở phía trước ..."
Rừng cây phía trước lóe lên một tia lửa, Linh Quỳnh nghe thấy giọng nói của Duệ Hải.
Duệ Hải thật sự đã đuổi tới đây, thật là âm hồn bất tán...
"Giáo chủ, làm sao bây giờ?"
Phía trước có sói, sau lưng có hổ, còn chạy thế nào?
"Các ngươi tìm chỗ trốn đi." Linh Quỳnh lập tức nói: "Bảo vệ tốt hắn ta."
Lạc Trần Y: "Nàng"
"Đừng lo lắng, không sao đâu." Linh Quỳnh cười tự tin.
Linh Quỳnh dẫn dụ Khương Mạn đến đây đánh nhau cùng người của Duệ Hải.
Duệ Hải và những người khác đều mặc y phục Võ Lâm minh giáo, Khương Mạn còn tưởng rằng bọn họ tới đây để bắt nàng ta.
Linh Quỳnh nhìn họ đánh nhau, ngay lập tức quay về mang người bỏ đi.
Lạc Trần Y còn tưởng rằng nàng muốn đánh nhau.
Ai biết được nàng lại lừa lọc để cho người khác đánh nhau.
Lạc Trần Y thực sự không thể hiểu được nàng. Ngươi nói nàng xấu đi, nhưng có vẻ không xấu lắm. Ngươi nói nàng không tệ thì lại có vẻ không tốt lắm.
...
Trở lại khách điếm, Linh Quỳnh lấy mấy hạt giống từ trong bông hoa ra.
Hạt to cỡ ngón tay út, chắc do còn tươi, vỏ lúc này có màu xanh, có chất nhầy lạ.
Những hạt mà Khương Mạn cho nàng có màu sắc khô héo.
Linh Quỳnh bảo Tiểu Lục mang dao tới.
"Nàng đang làm gì vậy?" Lạc Trần Y khó hiểu.
"Cắt ra xem bên trong có gì." Linh Quỳnh lý lẽ hùng hồn nói: "Dù sao cũng có rất nhiều, không sợ lãng phí."
Lạc Trần Y: "Trong hạt có thể có cái gì?" Không phải là hạt giống chỉ là hạt giống thôi sao?
Linh Quỳnh nhún vai: "Không phải mở ra là sẽ biết sao?"
Tiểu Lục mang con dao đến, Linh Quỳnh cắt vào giữa một hạt giống.
Một chất lỏng màu xanh lá cây sền sệt chảy ra .
Linh Quỳnh dùng mũi dao tách cả hai đầu của hạt ra, để lộ toàn bộ bên trong hạt.
Trong chất lỏng màu xanh lục, còn có một con trùng nhỏ màu trắng.
"Đây là rắn con sao?" Tiểu Lục ngây người hỏi.
Linh Quỳnh: "..."
Lạc Trần Y: "..."
Thứ này chỉ sợ không phải là rắn.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~