[Quyển 2] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 297

Đầu Ninh Khuynh Thành cài trâm bạc, cả người mang theo khí chất danh môn khuê nữ, bước lên bậc thang.

"Tham kiến Vương gia."

Nói xong, nàng ta liền ngẩng đầu.

Ánh mắt nhìn về phía Lưu Hán Sơn, trên mặt tỏ vẻ kinh ngạc.

"A? Là ngươi à! Lại tới đây đưa đồ đông cho người mình ái mộ? Đúng là có tâm."

Lưu Hán Sơn không ngờ người hôm qua giúp mình đưa đồ lại là một đại nhân vật.

Vội vàng nói: "Bẩm... bẩm đại nhân, nô tài chỉ sợ mùa đông nàng phải chịu lạnh, chịu đói. Nô tài nghĩ đợi đến tết sẽ đưa Nhiễm Nhiễm về quê thành thân. Mong đại nhân thành toàn."

Lưu Hán Sơn đột nhiên nhắc tới chuyện này.

Thật sự có hơi đường đột.

Nhưng hắn ta cũng là người thông minh.

Sở dĩ dám nói lời đường đột như vậy đều do bản thân đã nắm chắc.

Vị quý nữ kia chắc là một vị công chúa hay quận chúa nào đó.

Hôm qua, nàng còn nguyện ý hạ mình giúp hắn ta tặng đồ cho Bao Nhiễm Nhiễm.

Cho thấy nàng hẳn cũng đồng ý chuyện này.

Hiện tại nếu nói thẳng ra có lẽ còn nhận được một ít ban thưởng.

Quan trọng hơn chính là, nếu quận chúa đã tứ hôn thì dù Bao Nhiễm Nhiễm có muốn hay không cũng phải gả cho hắn ta.

Lưu Hán Sơn tính toán rất tốt.

Tâm tư nhỏ đó của hắn ta nếu đổi lại một người khác nhất định có thể thành công.

Đáng tiếc cố tình đối phương lại là Bao Nhiễm Nhiễm.

Còn một vừa hai phải cứ muốn chạy đến trước mặt Phượng Cửu Tô cầu xin hắn ban hôn.

Phượng Cửu Tô rũ mắt, che khuất cảm xúc nơi đáy mắt.

Hắn đứng ở đó, nhìn không ra hắn đang suy nghĩ cái gì.

Nửa ngày sau, mới nghe hắn chậm rãi mở miệng nói một câu.

"Tới trước mặt bổn vương, cầu xin lấy Bao Nhiễm Nhiễm?"

Lưu Hán Sơn vội vàng khẳng khái gật đầu.

"Thỉnh Vương gia chấp thuận, nô tài nguyện ý dùng tánh mạng của bản thân bảo vệ nàng cả đời."

Lời này của hắn ta mang theo sự kiên định khó thay đổi.

Hắn ta nói xong, không khí liền tĩnh lặng.

Không ai dám nói một lời.

Thật lâu sau, Phượng Cửu Tô mới ngẩng mặt, môi mỏng lạnh chậm rãi phun từng chữ từng chữ.

"Người đâu."

"Có thuộc hạ!"

Thị vệ tiến lên một bước, nhận mệnh.

Giọng nói của Phượng Cửu Tô băng lãnh đến mức khiến người khác cảm thấy ớn lạnh.

"Đời này bổn vương còn chưa từng gặp tình yêu nào đến chết không phai như vậy. Nhốt lại, hôm nay bổn vương muốn cẩn thận nhìn thử."

Hắn vừa dứt lời, Lưu Hán Sơn liền bị bắt lại.

Hắn ta trố mắt.

"Vương... Vương gia?"

Đây... đây là có chuyện gì vậy?

Lưu Hán Sơn còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận đã bị người ta kéo xuống.

Cả cửa Vương phủ trong chốc lát lại chìm trong yên tĩnh.

Lúc này, A Trạch thở hổn hển từ ngoài chạy vào.

"Vương gia, điểm tâm ngài sai nô tài đi mua, nô tài đã mua được rồi."

A Trạch công công vừa lau mồ hôi trên trán vừa cười cười nói.

"Nhiễm Nhiễm cô nương nhìn thấy nhất định sẽ rất vui vẻ."

Lời này nói xong, A Trạch dần dần cảm thấy không khí có gì đó không thích hợp.

Hắn ta vội vàng ngậm miệng.

Ninh Khuynh Thành ở bên cạnh cũng cúi đầu, thi lễ với Phượng Cửu Tô, nói: "Vương gia, hôm nay Khuynh Thành tới đây không phải muốn quấy rầy. Chỉ là hôm qua túi tiền của Khuynh Thành bị rơi ở Vương phủ, Khuynh Thành muốn tìm lại nên mới tới đây. Nếu Khuynh Thành có nói chuyện gì sai, thỉnh Vương gia trách phạt."

Dứt lời, nàng ta vội vàng quỳ xuống.

Phượng Cửu Tô không nói lời nào.

Hắn đứng trước cửa Vương phủ, nhìn bức tường trắng trước mặt.

Hai tay nắm chặt rồi buông ra sau đó lại nắm chặt.

Hắn nhàn nhạt mở miệng.

"Nàng ở đâu?"

Rất nhanh, một ám vệ xuất hiện.

Hai tay ôm quyền.

"Bẩm Vương gia, đang ở thính đường."

Từ khi Bao Nhiễm Nhiễm xuất hiện, nhiệm vụ của ám vệ liền nhiều thêm một cái.

Giám sát mọi lúc.

Phượng Cửu Tô nghe vậy, bước xuống bậc thang, nhanh chân đi thẳng về phía thính đường.

Hắn vừa đi.

A Trạch trước tiên nói với Ninh Khuynh Thành một câu.

"Khuynh Thành cô nương đứng dậy đi, hôm nay tâm tình của Vương gia có hơi không tốt."

Nói xong, hắn ta cũng vội vàng đuổi theo.

Bình Luận (0)
Comment