[Quyển 2] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 310

"Người tới."

"Có thuộc hạ."

"Đã thích cởϊ áσ, tháo thắt lưng như vậy thì cứ lột sạch kéo hắn đi diễu phố để xem có phù hợp với sở thích của bá tánh không."

Phượng Cửu Tô vừa dứt lời.

Tất cả mọi người trong phòng đều ngậm chặt miệng, hoảng sợ không dám nói lời nào.

Chỉ có tiếng phụng mệnh của thị vệ vang lên: "Dạ! Vương gia."

Dứt lời, liền kéo gã nam thiếp kia ra ngoài.

Gã nam thiếp kia bị giữ chặt không thể dùng lực giãy giụa, chỉ đành lớn tiếng kêu: "Công chúa điện hạ, công chúa điện hạ."

Giọng nói của gã ta càng lúc càng xa, rồi dần dần biến mất.

Nam Nhiễm nhìn Phượng Cửu Tô, hai mắt dán chặt trên người hắn.

"Chàng đang tức giận?"

Phượng Cửu Tô vừa nghe cô hỏi, liền giơ tay ép Nam Nhiễm nằm lên trường kỷ.

"Hiếm khi nàng có thể nhìn ra tâm tình của ta."

Chỉ là lời này nghe qua có hơi lạnh lẽo.

Dạ minh châu vì những người này nên mới tức giận?

Không lẽ hắn nghĩ cô sẽ vì thích những tên nam nhân không biết phát sáng kia mà vứt bỏ hắn?

Nam Nhiễm giơ tay, không hề có ý định đẩy Phượng Cửu Tô ra.

Mà ôm chặt lấy người hắn.

Nói thầm một tiếng.

"Muốn ở rể?"

Lời này vừa ra.

Đám nam thiếp kia vốn còn đang cúi đầu, tất cả đều ngây ngốc ngẩn đầu lên.

Tam công chúa đang nói chuyện với ai vậy?

Nhiếp Chính Vương?

Để Nhiếp Chính Vương ở rể?

Không... không, đây nhất định là ảo giác.

Nhưng hình như công chúa điện hạ của bọn họ còn rất nhiều lời muốn nói.

Vừa nghĩ như vậy đã thấy Nam Nhiễm mở miệng lần nữa.

"Trong phủ của chàng có rất nhiều dạ minh châu đúng không? Chàng đem tất cả bọn chúng tới đây ở rể đi."

Hệ thống: [...]

Có thể sử dụng hai tử "ở rể" với mấy viên dạ minh châu kia sao?

Đó là của hồi môn.

Của hồi môn.

Nam Nhiễm giơ cánh tay trắng nõn của mình lên, quen đường quen lối sờ tay của Phượng Cửu Tô.

Vừa sờ còn vừa hỏi.

"Được không?"

Hai mắt Phượng Cửu Tô nhìn chằm chằm Nam Nhiễm.

Qua một hồi lâu.

Mới nhàn nhạt phun ra hai chữ.

"Người tới."

"Có thuộc hạ."

"Tẩm cung của công chúa đã lâu không được tu sửa, không thích hợp để ở. Ngay trong hôm nay lập tức đóng cửa cung điện."

Nam Nhiễm trợn mắt.

Nhìn Phượng Cửu Tô.

"Chàng..."

Phượng Cửu Tô giữ chặt cánh tay đang sờ tay hắn của Nam Nhiễm.

Khóe môi khẽ cong, nở nụ cười nhạt.

"Công chúa điện hạ vẫn nên tìm chỗ ở trước rồi hẵng bàn đến chuyện ở rể với thần."

Hắn nhẹ nhàng bâng quơ một câu.

Rồi liếc mắt nhìn thoáng qua đám nam thiếp trong phòng.

Vừa nhìn đã thấy khó chịu.

Hai mắt hơi híp lại, đè cảm xúc dao động trong lòng xuống.

Nhàn nhạt nói: "Công chúa ngay cả phủ đệ cũng không có, vậy thì cứ vứt hết đám nam thiếp này ra ngoài đi."

Phượng Cửu Tô chỉ dùng hai ba câu.

Đã giải tán hết đám nam nhân mà Nam Nhiễm dùng hơn nửa năm mới thu nạp được.

Đợi đến lúc Phượng Cửu Tô rời đi.

Đừng nói là nam thiếp.

Ngay cả thái giám cũng không còn một người.

Hiện tại, trong cung của Nam Nhiễm chỉ còn lại một vài cung nữ phụ trách hầu hạ phục vụ sinh hoạt thường ngày của công chúa.

Sau khi Phượng Cửu Tô rời khỏi, Trúc Thanh đứng ngây ngốc một hồi lâu mới hồi phục tinh thần.

Công chúa điện hạ và Vương gia... thật sự đang quen nhau?

Lúc hai người bọn họ nói chuyện, từng cử chỉ hành động đều vô tình lộ ra sự thân mật khó giấu.

Nếu vậy thì Vương gia không phải ghét bỏ khinh bỉ đám nam thiếp kia, mà thật ra là đang ghen?

Trúc Thanh nỗ lực hồi tưởng lại biểu tình của Vương gia lúc đó.

Cho dù bị đánh chết, Trúc Thanh cũng không nghĩ tới có một ngày công chúa điện hạ có thể thành công nhúng chàm đương kim Nhiếp Chính Vương.

Hơn nữa nhìn bộ dáng của Nhiếp Chính vương ban nãy, hình như ngài ấy cũng có tình cảm với công chúa điện hạ.

Sau khi mất tích trở về, Trúc Thanh cảm thấy công chúa điện hạ thay đổi rất nhiều.

Không còn chấp nhất việc phải bôi son đánh phấn lên mặt nữa, cũng không còn chấp nhất với đám nam thiếp kia.

Ngay cả mấy bộ y phục rực rỡ sắc màu lúc trước công chúa thích nhất cũng không muốn mặc.

Không lẽ tất cả sự thay đổi này đều vì Nhiếp Chính Vương?

Bỏ qua suy nghĩ trong đầu, Trúc Thanh đi đến trước mặt Nam Nhiễm.

Trên tay còn cầm thêm một đĩa anh đào.

"Công chúa, Vương gia muốn đóng cửa cung điện của ngài. Chúng ta có cần chuẩn bị di giá đến biệt viện không?"

Năm đó, Hoàng đế bệ hạ không chỉ ban cho Nam Nhiễm một cung điện này.

Trong hoàng cung, Nam Nhiễm có cung điện riêng.

Ở ngoài hoàng cung cũng có vài căn nhà lớn.

Nam Nhiễm cầm một quả anh đào, cắn một miếng rồi bình thản nói.

"Đến Vương phủ ở tạm."

Cô chỉ muốn ngủ chung với dạ minh châu.

Ai muốn ngủ một mình ở biệt viện.

Bình Luận (0)
Comment