Trong bầu không khí khẩn trương này.
Từ cửa sòng bạc bỗng truyền đến giọng nói quen thuộc.
"Ở đây, ở đây, tẩu tẩu vẫn còn ở bên trong."
Là giọng nói nôn nóng của một nữ tử.
Cửa sòng bạc đóng chặt, không cho người khác tiến vào.
Lúc này, bên cửa hông của sòng bạc.
Có một thiếu niên dáng người gầy ốm đột nhiên xuất hiện, vươn tay, gỡ xuống khúc gỗ đang chắn ở cửa.
Một tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa lớn của sòng bạc được đẩy ra.
Nháy mắt, một hàng thị vệ vội vàng xông vào.
Ai nấy cũng cầm trường đao, khuôn mặt nghiêm túc, rất nhanh đã bao vây tất cả mọi người ở trong sòng bạc lại.
Mấy tay đấm thấy có người đột nhiên xông vào còn bày ra thế trận lớn như vậy, tất cả đều luống cuống tay chân.
Nhanh chóng tụ lại một chỗ cùng nhau.
Rồi ưa mắt nhìn xung quanh, thấy người dẫn đầu đã bị chặt đứt một cánh tay.
Tìm mãi vẫn không thấy người có quyền lên tiếng khác.
Hoàn toàn không biết nên làm thế nào cho phải.
Nam Nhiễm đã quen thuộc với bóng tối ở trong phòng, lúc này đột nhiên có ánh sáng chiếu vào khiến hai mắt cô không thể mở to được.
Nam Nhiễm hơi nghiêng đầu, vài sợi tóc che đi khuôn mặt hoàn mĩ của cô.
Đợi một lát, đến khi đã thích ứng hoàn toàn, mới ngẩng đầu lên nhìn qua.
Đập vào mắt cô là bóng dáng ung dung, thong thả của Phượng Cửu Tô.
Hắn mặc một thân bạch y, cả người toát lên hơi thở thanh lãnh tôn quý, hai chân chậm chạp bước vào sòng bạc hỗn độn này.
Mắt phượng hẹp dài sau khi đảo nhanh qua đám người ở trong phòng một lượt lại dừng lại một chút trên người của thiếu niên đang cầm khúc gỗ chắn cửa kia.
Sau đó, liền chuyển dời lên người Nam Nhiễm, hoàn toàn chỉ tập trung nhìn cô.
Nam Nhiễm cũng nhìn Phượng Cửu Tô.
Im lặng không nói.
Tiếp theo, [lạch cạch] một tiếng, cô ném thanh đao trong tay xuống đất.
Âm thầm dịch người sang bên cạnh vài bước.
Giống như tất cả mọi chuyện xảy ra đều không liên quan tới cô, không phải cô gây ra.
Mấy tay đấm của sòng bạc sớm đã bị thị vệ khống chế, Phượng Cửu Tô cất bước, lướt qua mọi người, đi đến vị trí bên cạnh Nam Nhiễm.
Thấy cả người Nam Nhiễm hoàn hảo, không hề có bộ dáng giống như bị thương.
Mới yên tâm giơ tay, lau sạch vết máu dính trên má cô.
Nửa ngày sau, nghe hắn chậm rãi nói.
"Nữ cải nam trang chạy đến sòng bạc của người ta thì không nói, còn đánh người ta ra nông nỗi này? Vương phủ không nuôi nổi nàng sao?"
Nam Nhiễm ngẩng đầu, nhìn thoáng qua dạ minh châu.
Rồi cầm tay nải chứa đầy bạc ở bên cạnh lên, vác trên vai.
"Ta muốn hồi cung."
Nói xong liền muốn ôm tiền chạy trốn.
Nhưng, Phượng Cửu Tô làm sao có thể để cô đi dễ dàng như vậy.
Hắn giơ tay nắm lấy cánh tay của cô, kéo cả người cô đến trước mặt mình.
Môi mỏng cong lên, nở nụ cười nhạt.
"Hồi cung? Cung điện của nàng sớm đã bị ta cho người đập nát rồi."
Vừa nói, tầm mắt vừa đánh giá tay nải trên vai Nam Nhiễm.
"Đây là cái gì?"
Nam Nhiễm liếc mắt nhìn hắn.
"Tiền ta thắng được."
Cô mới nói xong, lại có tiếng [lạch cạch] vang lên, một thỏi bạc rớt xuống đất.
Để Nam Nhiễm phải vác trên vai, có thể thấy được lần này cô thắng rất nhiều.
Phượng Cửu Tô nghe Nam Nhiễm nói, hai mắt hơi nheo lại.
"Trách không được, sòng bạc này không muốn cho nàng đi."
Thắng được một nửa gia sản của người ta.
Sao có thể dễ dàng để nàng rời đi như vậy?
Đang nói, Diệp Tử Đào vội vàng xuyên qua đám người chạy vào.
"Tẩu tẩu, tỷ không sao chứ?"
"Ta không có việc gì."
Cô không những không có việc gì mà tâm tình còn đang rất tốt.
Diệp Tử Đào nhẹ nhàng thở ra một hơi, rồi bắt đầu nhỏ giọng nói thầm.
"Tẩu tẩu, về sau đừng tới đây nữa. Chỗ này loạn quá."
Mấy ngày nay, tẩu tẩu vẫn luôn canh giữ ở cái bàn kia, cùng người khác đoán đại hay tiểu.
Cũng không thắng được mấy ván, hầu như đều thua hết.
Diệp Tử Đào nhìn đống bạc kia cứ thế bị đưa ra bên ngoài, lòng ngực không nhịn được nhói nhói vài cái.
Tuy Vương phủ có rất nhiều bạc nhưng cũng không thể tiêu sài như vậy được.
Nam Nhiễm vác tiền của mình trên vai, vừa trả lời cho có lệ vừa đi ra ngoài.
Đương nhiên khi rời đi, còn thuận tay kéo theo Phượng Cửu Tô.