Tử Đào vừa nhớ tới những chuyện này lại nhịn không được thở dài một cái.
Nàng cũng sốt ruột lắm chứ!
Nói xong, Diệp Tử Đào không muốn tiếp tục nhắc đến chuyện hôn sự nữa, chỉ ngẩng đầu nhìn Tử Thời.
"Tẩu tẩu đâu? Chúng ta đi tìm nàng được không?"
Diệp Tử Đào suy nghĩ một hồi, cảm thấy có lẽ hiện tại tẩu tẩu đang ngồi trong sòng bạc hăng hái lắc xúc xắc đi.
Bây giờ, kỹ thuật đổ xúc xắc của tẩu tẩu đã ở một tầm cao mới, là đại ca của cả sòng bạc.
Tất cả sòng bạc ở kinh thành đều bị tẩu tẩu dạo quanh một lượt, thua đến mức chỉ biết khóc lớn kêu cha gọi mẹ mong tẩu tẩu đừng đi.
Tử Thời cầm chung trà trong tay, còn chưa mở miệng đã thấy trước cửa có một nha hoàn hấp tấp chạy vào.
"Quận chúa điện hạ, quận chúa điện hạ!"
Nha hoàn kia vừa chạy vừa gọi lớn.
Tử Đào theo thanh âm kia nhìn về phía nha hoàn đang vui vẻ, chạy nhanh vào phòng.
"Quận chúa, Vương phi mang theo rất nhiều sính lễ tới phủ của chúng ta. Sính lễ kia nhiều đến mức đã chất đầy thính đường của chúng ta rồi."
Diệp Tử Đào nghe nha hoàn bẩm báo, ngây người không biết nên phản ứng thế nào.
"Tẩu tẩu mang sính lễ đến Diệp phủ?"
Tẩu tẩu lại muốn làm gì?
Sau đó, chỉ thấy sắc mặt Tử Đào nhanh chóng thay đổi.
"Nàng muốn ta gả cho biểu ca?"
Tử Thời ngồi bên cạnh, nghe được lời này, lập tức đưa mắt liếc Diệp Tử Đào một cái, rồi tiếp tục uống trà, im lặng không lên tiếng.
Nha hoàn kia vội vàng mở miệng.
"Không phải, không phải, Vương phi đưa sính lễ đến đây là muốn thay mặt thế tử cầu hôn."
Vừa nghe đến hai chữ thế tử, trong khi Diệp Tử Đào còn chưa phản ứng kịp.
Thì nha hoàn kia đã nhanh chóng đưa mắt nhìn về phía Phượng Tử Thời.
Lúc này, Phượng Tử Thời mới chậm rãi mở miệng.
"Là ta muốn cưới nàng."
Diệp Tử Đào ngây ngốc, quay đầu nhìn hắn.
"Ngươi... ngươi... muốn cưới ta?"
Phượng Tử Thời thấy thái độ của nàng ngoài trừ kinh ngạc thì không hề có chút vui mừng nào, nhịn không được mấp môi nói.
"Thế nào? Không muốn gả?"
Diệp Tử Đào bị hỏi như vậy, ấp úng.
"Ta..."
Nàng mới nói một chữ đã ngừng.
Đây không phải vấn đề có muốn gả hay không.
Mà từ trước tới giờ nàng chưa từng nghĩ sẽ gả cho hắn.
Diệp Tử Đào mấp môi, vẻ mặt rối rắm.
"Nhưng ngươi nhỏ tuổi hơn ta."
Phượng Tử Thời vừa nghe lời này, liền cầm chung trà lên.
"Ta đã cập quan."
Diệp Tử Đào nhỏ giọng.
"Nhưng vẫn nhỏ hơn ta."
Từ trước tới nay Diệp Tử Đào đều luôn nghĩ.
Nàng sẽ gả cho một nam nhân lớn tuổi hơn nàng.
Người đó sẽ yêu thương nàng, sẽ chiều chuộng nàng.
Sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với một mình nàng.
Hiển nhiên, nàng cũng sẽ đối đãi với người kia như thế.
Vì vậy, mấy người tới cửa cầu thân một khi đã có thê thiếp, trong lòng nàng đều theo bản năng hơi bài xích với họ, cũng không hề có ý định gả cho bọn họ.
Cho dù có ưu tú, có môn đăng hộ đối thế nào, nàng cũng không cần.
Ngay lúc này, Phượng Tử Thời bỗng nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt Diệp Tử Đào.
Diệp Tử Đào bị hắn nhìn với khoảng cách gần như vậy, có hơi hoảng hốt.
Duỗi tay đẩy hắn ra.
"Ngươi... ngươi... ngươi muốn làm gì?"
Phượng Tử Thời giơ tay, bế ngang nàng lên.
Diệp Tử Đào bị bất ngờ, la lớn một tiếng.
"A!!!"
Tiếp theo, theo bản năng ôm lấy cổ hắn.
Diệp Tử Đào nhìn Phượng Tử Thời, tò mò hỏi.
"Ngươi muốn làm gì?"
Phượng Tử Thời mặc một thân hắc y, dáng người cao lớn, từng bước vững vàng đi ra cửa.
"Nếu không muốn gả cho ta thì năm đó không nên cứu ta."
Diệp Tử Đào nghe thấy sự tức giận trong lời nói của hắn, có hơi sửng sốt.
"Ta... ta... ta... hai chuyện này hoàn toàn không liên quan đến nhau!"
Quen nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn nổi giận.
Nhưng rất nhanh, Phượng Tử Thời đã thu liễm lại cảm xúc xao động của mình.
Khôi phục lại bộ dáng trầm ổn ngày thường.
"Nàng có hai lựa chọn, hoặc là gả cho ta, hoặc là cô độc sống hết quãng đời còn lại ở trong am ni cô."
Diệp Tử Đào trừng mắt.
"Cũng không phải trên đời này chỉ có ngươi muốn lấy ta."
Phượng Tử Thời rũ mắt, quét mắt liếc nàng một cái.
"Ngoại trừ ta ra sẽ không còn ai muốn lấy nàng. Ai dám lấy, ta sẽ phế hắn."