Rất nhanh, Nam Nhiễm đã rời khỏi phủ Thành chủ.
Hệ thống nghi hoặc: [ký chủ, không phải cô nói muốn tới đây tìm dạ minh châu sao?]
Sao lại bỏ đi rồi?
Nam Nhiễm cúi đầu, nhìn bàn tay của mình.
"Nghe nói mùi vị của vô tướng quả cũng không tồi."
Trước để cô nếm thử đã, chờ cô ăn xong, cô sẽ đi tìm dạ minh châu sau.
Dọc theo ánh trăng, Nam Nhiễm đi vào một con đường nhỏ nhìn qua có vẻ hoang tàn vắng vẻ.
Ánh trắng lạnh lẽo chiếu vào hai má non mềm của cô.
Làm gương mặt của cô càng thêm rực rỡ, yêu kiều.
Nam Nhiễm mở tay ra.
"Trái cây của ta."
Lời này đương nhiên là nói với tiểu hắc cầu.
Vốn dĩ tiểu hắc cầu đang giống một cái đuôi nhỏ đi theo sau Nam Nhiễm.
Vừa nghe Nam Nhiễm nói, nó vội vàng bay đến trước mặt cô.
Ở trong lòng bàn tay xoay xoay vài vòng.
[Lạch cạch]
Một quả trái cây bị gặm một nửa rơi xuống tay Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm im lặng, không nói.
Tiểu hắc cầu lắc lư qua lại giữa không trung.
"Gâu gâu."
Một bộ đang hưng phấn tranh công.
Kiểu nhìn nó đi, nó lợi hại lắm đấy!
Nam Nhiễm ném thứ nó lấy về ra chỗ khác.
Mí mắt hơi buông xuống.
Chậc.
Di chứng tɦác ɭoạи luôn cho rằng bản thân là một con chó hung dữ vẫn còn chưa hết.
Trong bóng đêm yên tĩnh, có thể nghe rõ từng chữ từng chữ Nam Nhiễm nói.
"Đừng nói với ta, ngươi không hái vô tướng quả."
Tiểu hắc cầu nghe Nam Nhiễm nói xong.
Lại điên cuồng sủa lớn.
"Gâu gâu."
Tiểu hắc cầu vô cùng hưng phấn, không biết nó có nghe hiểu lời cô nói không.
Đang định sửa thêm vài tiếng.
"Ẳng..."
Mới vừa la lên.
Đã bị Nam Nhiễm ném ra ngoài.
Đồ vô dụng.
Hệ thống: [...]
Nó tưởng tiểu hắc cầu này bình thường.
Không ngờ đầu óc của thứ này vẫn còn chưa hồi phục.
Chỉ là, sự tức giận của Nam Nhiễm cũng không kéo dài quá lâu.
Một lúc sau, đột nhiên có một hơi thở cường đại đập vào mặt cô.
Nam Nhiễm dừng chân.
Tại nơi hoang vu này, một nam nhân xuất hiện trước mặt cô.
Trên người mặc cẩm y, ngũ quan hoàn hào như được điêu khắc, cả người toát ra hơi thở cường đại, tầm mắt đối diện với cái nhìn của Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm vừa thấy người trước mắt là ai, hai mày hơi chau lại.
Đi mòn giày sắt cũng không tìm được, rừng núi hoang vắng nhặt dạ minh châu?
Đôi mắt lạnh lùng của Túc Bạch đảo nhanh qua người Nam Nhiễm.
Môi mỏng mím chặt, không nói một câu.
Lúc này, bỗng nhiên ở phía sau hắn truyền đến một giọng nói.
"Cô nương, có phải vô tướng quả đang ở trong tay ngươi đúng không?"
Giọng nói vừa dứt, trước mặt Nam Nhiễm lại xuất hiện một thân ảnh màu xanh nhạt.
Hàm Linh Phi ung dung bước ra từ phía sau Túc Bạch.
Nam Nhiễm nghe giọng nói của nữ nhân này.
Cảm thấy có chút quen tai.
Giống như đã nghe thấy ở đâu đó.
Cô liếc mắt nhìn Hàm Linh Phi một cái.
Rồi nhanh chóng dời ánh mắt sang nhìn Túc Bạch.
Hàm Linh Phi nheo mắt.
Trực giác nói cho nàng ta biết không thể để nữ nhân này tới gần Túc Bạch.
Hàm Linh Phi giơ sáo ngọc trong tay lên, đánh tới.
Ý cười trên mặt vẫn không biến mất.
"Cô nương, giao vô tướng quả ra đây! Ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống."
Sáo ngọc trong tay nàng ta bộc phát ra lực lượng lớn.
Vốn dĩ chỉ là một cây sao bình thường nháy mắt đã trở thành một thanh kiếm sắc bén.
Nam Nhiễm giơ tay lên, lắc lắc vài cái.
Tiểu hắc cầu đã bị ném đi chỗ khác lập tức quay trở về lòng bàn tay Nam Nhiễm.
Một giây sau, nó liền biến thành một cây sáo trúc màu đen, hoa văn kia, hình dáng kia, giống y như đúc cây sáo trong tay Hàm Linh Phi.
Tiểu hắc cầu đã biến thành sáo trúc sủa lớn.
"Gâu gâu!"
Hệ thống vốn đang kích động nháy mắt như bị một thùng nước lạnh dội thẳng vào người, dập tắc mọi sự kích động của nó.
Sức mạnh của hai người va vào nhau.
Hàm Linh Phi sinh tồn trong mạt thế.
Việc có thể sống đến cuối cùng đã dạy cho nàng ta một bài học.
Người ngăn cản nàng ta, đều phải chết.