Một tay Nam Nhiễm chống lên thân đại thụ, tay còn lại ôm eo của mình, cố gắng đứng thẳng.
"Nàng không ở trước mặt ta, ta cũng không còn cách nào."
Vừa dứt lời.
[Ầm!] Bỗng có một người từ trên trời rơi xuống, ngã nằm ngay bên chân Nam Nhiễm.
Y phục đỏ rực của nữ tử sớm đã rách nát, nàng vừa ho khan, vừa bò dậy.
"Khụ khụ, cứu... cứu mạng." Vừa nói, vừa giơ tay nắm chặt cẳng chân Nam Nhiễm.
Cả người Đồ Khả Tình dính đầy bụi đất, chỉ thuận tay bắt đại một người, không ngờ lại đụng phải ân nhân đã biến mất từ vài ngày trước.
Trong mắt nàng hiện lên tia sáng.
"Ân công?"
Năng lực chịu đựng của Đồ Khả Tình quả thật rất cao, rơi từ trên trời xuống mà hiện tại vẫn có thể an toàn đứng lên, phủi sạch bụi trên người.
Đồ Khả Tình kinh ngạc: "Sao ân công lại ở đây?"
Một tay của Nam Nhiễm đỡ eo, mí mắt buông xuống, vừa xoa eo vừa mở miệng, tùy ý nói: "Bị người ta đuổi gϊếŧ?"
Đồ Khả Tình gật gật đầu.
"5 ngày trước, ở Cổ Tương thành, tại ngọn núi phía sau phủ Thành chủ. Đám người kia đều cho rằng là ta đã trộm vô tướng quả mang đi."
Thế nên Đồ Khả Tình mới bị cao thủ của các đại môn phái chặn đường, thậm chí có vài ma tu còn hợp tác với tiên tu để đuổi gϊếŧ nàng.
Ngày đó, sau khi lá chắn bảo vệ ở cửa sơn động bị các cao thủ liên hợp phá giải.
Đồ Khả Tình nhân cơ hội những người này nghỉ ngơi lấy lại sức, dẫn đầu xông thẳng vào sơn động.
Không phải do nàng muốn vô tướng quả, tất cả đều vì thấy ân công hình như rất có hứng thú với nó, mà nàng từ trước đến nay đều là người có ân báo ân có thù báo thù.
Ân công đã cứu nàng một màng.
Đương nhiên, ân công đã muốn thứ gì nàng cũng đều tận lực giúp ân công lấy được.
Nhưng đợi đến lúc nàng thành công vào trong sơn động, vô tướng thụ chỉ còn lại cành khô, ngay cả lá cũng không còn nửa chiếc chứ đừng nói đến vô tướng quả.
Bất quá, vì nàng là người đầu tiên đi vào nên mọi người đều không tin lý do nàng đưa ra, cho rằng nàng muốn chiếm làm của riêng, khi nàng bỏ đi, đám người kia cũng không có phản ứng gì.
Nhưng, chẳng biết tại sao không lâu sau lại bị một đám người đuổi gϊếŧ liên tục.
Năm ngày.
Nàng một đường chạy trốn, vừa rồi nếu không phải nàng chạy nhanh, chỉ sợ đã tan xương nát thịt trong tay đám người kia.
Đồ Khả Tình kể hết mọi chuyện cho Nam Nhiễm nghe.
Sau đó, đưa mắt nhìn ân nhân, phát hiện ân nhân liên tục xoa eo, hai mắt hơi híp lại, cả người héo héo, không có tinh thần.
Nàng cau mày: "Ân nhân bị thương?"
Mí mắt Nam Nhiễm hơi run.
Một giây sau, Đồ Khả Tình đã quay người lại, quỳ một chân xuống đất.
"Ta có thể cõng ân nhân."
Nam Nhiễm dựa người vào thân cây, không chút để ý nói: "Không chết?"
Đồ Khả Tình lắc đầu: "Ta có áo giáp bằng tơ vàng, có thể giảm được một nửa công kích của đối phương nên cũng không bị thương nặng lắm."
Nàng vừa giải thích xong, Nam Nhiễm đã trèo lên lưng nàng.
Lúc này, bỗng có vài tiếng nói phát ra từ trong rừng cây.
"Không được để nàng chạy thoát! Cái tên ma tu kia thật giảo hoạt!"
"Đúng! Nhanh lục soát đi!"
Đồ Khả Tình vừa nghe giọng nói kia, lập tức cõng Nam Nhiễm chạy đi.
Nhờ vào linh lực yểm trợ, tốc độ chạy của nàng càng lúc càng nhanh hơn, Nam Nhiễm chỉ nghe thấy bên tai có tiếng lá cây xào xạc trong gió, ngoài ra không nhìn thấy thứ gì khác.
Không biết có phải vì đang cõng ân nhân của mình hay không mà trong lòng Đồ Khả Tình lại dâng lên cảm xúc tín niệm mãnh liệt, tuyệt đối không thể để ân nhân bị thương.
Tức khắc, cả người Đồ Khả Tình bộc phát ra lực lượng cường đại, dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi Thánh Sơn.
Bên này, thời điểm Túc Bạch tỉnh lại từ trong giấc ngủ say đã là ba ngày sau.
Hắn ngồi trên giường băng, cả người không mảnh vải che thân, mái tóc đen rũ xuống, hơi thở trên người dao động mạnh mẽ.
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy, trên người hắn có rất nhiều vết cắn ở các vị trí khác nhau, ngoài ra còn có vết cào và một số dấu vết kì quái, trải dài từ bả vai đến trước ngực.
Cũng không biết, rốt cuộc mấy ngày trước Yêu Vương đại nhân đã làm ra chuyện gì khác người với hắn.