Đồ Khả Tình híp mắt, có chút bất đắc dĩ kéo Nam Nhiễm chạy thẳng vào trong Hoa Mãn Lâu.
Các cô nương của Hoa Mãn Lâu không ngờ có một ngày bọn họ sẽ nhìn thấy cảnh tượng một nam tử kéo theo một vị nữ tử khác đi vào loại địa phương này.
Trên đường chạy, Đồ Khả Tình đụng trúng không ít người nhưng nàng mặc kệ chỉ một lòng kéo Nam Nhiễm chạy đến hậu viện.
Vừa chạy còn vừa nhíu mày: "Người của Thanh Sơn Phái thật phiền phức!" Giống hệt đám ruồi bọ, đuổi mãi không chịu đi.
Nam Nhiễm bị kéo chạy cả một đường, tầm mắt như vô tình đặt lên sân nhảy ở trung tâm Hoa Mãn Lâu.
Âm nhạc nhẹ nhàng, tiết tấu chậm rãi, nghe rất hay.
Đám vũ nữ thì mặc áo yếm đỏ thắm, bên trên thêu hình uyên ương, trên người chỉ khoác thêm một chiếc áo lụa thật mỏng, ở trên sân khấu uốn éo, khoe eo.
Vừa nhảy, vừa nở nụ cười vũ mị.
"Gia~ tới đây ~~"
Mọi người ở trên sân khấu vui đùa, nhảy nhót, uống rượu, trông rất thú vị.
Mí mắt Nam Nhiễm giật giật vài cái, bước chân ngừng lại, rõ ràng đã bị tình cảnh trước mắt hấp dẫn.
Đôi môi phấn nộn chậm rãi nói từng chữ từng chữ: "Chạy cái gì."
Đồ Khả Tình bị Nam Nhiễm dùng lực mạnh kéo lại, có hơi sửng sốt, bước chân cũng dừng lại.
"Hả?"
Nam Nhiễm buông tay nàng ra, chậm chạp đi tới một cái ghế gần đó, bình thản ngồi xuống, một tay chống cằm, ánh mắt thì dán chặt vào thân ảnh của mấy vũ nữ ở trên sân khấu, bộ dáng giống như rất muốn thử một lần.
Vừa nhìn đám người kia múa thoát y, vừa giơ tay cầm lấy một quả lên ở trên bàn lên, cắn một miếng.
Hệ thống nhìn một loạt hành vi của ký chủ nhà mình, càng xem càng thấy ký chủ giống như một vị khách đến đây ăn chơi hưởng thụ mỹ nữ.
Mấy nữ tử yêu diễm kia thật sự có thể hấp dẫn ánh mắt của ký chủ?
Không phải ký chủ cũng là nữ sao?
Đồ Khả Tình ở bên cạnh cũng trừng lớn mắt, ngây ngốc ngồi một chỗ.
Ân nhân đang làm gì vậy?
Nhưng mới suy nghĩ không bao lâu, đã thấy có mấy chục đệ tử Thanh Sơn Phái từ bên ngoài xông vào, trực tiếp bao vây cả sảnh lầu.
Một nữ tử mặc y phục xanh lam trong số đó nhanh chóng rút trường kiếm ra, đặt lên cổ Đồ Khả Tình.
Nàng ta cười lạnh một tiếng: "Đồ Khả Tình, cuối cùng cũng bắt được ngươi."
Tình cảnh này, sớm đã dọa các cô nương yểu điệu của Hoa Mãn Lâu sợ đến choáng váng, tất cả đều tập trung lại một góc.
Trong giây lát, người đến Hoa Mãn Lâu càng ngày càng nhiều, chưa nói được hai câu, bên phía ma tu đã tới hơn mười người, chen chúc đứng trong sảnh lâu.
Một đại hán trong đó gầm lên: "Đồ Khả Tình! Mau giao vô tướng quả ra đây!"
Đồ Khả Tình vuốt trán của mình, bất đắc dĩ nói: "Ta nói nhiều lần lắm rồi, vô tướng quả không ở trong tay ta."
Nữ đệ tử kia của Thanh Sơn Phái hừ lạnh một tiếng: "Không ở trong tay ngươi? Ngươi là người thứ nhất đi vào sơn động. Đợi đến lúc chúng ta đi vào, vô tướng quả đã biến mất. Nhất định là ngươi mang đi, mau giao vô tướng quả ra đây!"
Đồ Khả Tình nghe nàng ta nói, bị chọc tức đến bật cười.
Nàng nhìn nữ đệ tử kia, nhấn mạnh từng chữ từng chữ: "Vô tướng quả ở trong tay ta thì thế nào? Không ở trong tay ta thì thế nào?"
Thật sự coi bản thân là sứ giả chính nghĩa?
Nữ đệ tử kia hình như rất ghét Đồ Khả Tình, sau khi nghe nàng nói, ánh mắt lập tức trừng lớn, chán ghét nói: "Ngươi đúng là tự đại, chưa từng biết hối cải là gì, làm chuyện gì cũng tùy ý bừa bãi, chẳng làm được gì ngoại trừ gây thêm phiền phức cho Thanh Sơn Phái."
Tay của Đồ Khả Tình vừa động, một cây roi dài màu hồng liền xuất hiện trong tay nàng.
Nàng đã sớm quen việc mấy nữ đệ tử Thanh Sơn Phái không vừa ý mình.
"Ta có nên trò chống gì không, cứ đánh một trận thì sẽ biết."
Không khí càng lúc càng căng thẳng.
Lúc mọi người sắp xông vào hỗn chiến, không biết người nào bỗng dưng hét lớn.
"Sư huynh tới."
Dứt lời, chỉ thấy một nam tử xuyên qua đám người đi tới.
Cùng là y phục màu xanh nhạt của đệ tử nội môn của Thanh Sơn Phái, nhưng ở trên người hắn lại toát ra khí chất xuất trần hiếm thấy.