[Quyển 2] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 373

Vốn còn tưởng nàng sẽ có chút cảnh giác với hắn, ai ngờ, lại càng không kiêng nể sờ soạng cả người hắn.

Túc Bạch nhìn Nam Nhiễm, tùy ý cô làm loạn.

Trên gương mặt hờ hững bỗng hiện lên ý cười nhạt nhưng rất nhanh đã biến mất.

Hệ thống càng nhìn bộ dáng của Túc Bạch càng cảm thấy hắn một chút cũng không giống người tu ma nên nãi thanh nãi khí hỏi: [ký chủ, tại sao hắn lại nhập ma vậy?]

Nam Nhiễm liếc mắt nhìn Túc Bạch một cái.

Có lẽ vì đồ ăn của cô vẫn chưa được dọn hết lên do đó mới thay hệ thống hỏi thăm một chút.

Túc Bạch cầm ly trà lên, uống một ngụm.

Giọng nói hờ hững chậm rãi vang lên: "Bản tôn trồng hoa nhưng hoa bị héo."

Nói xong câu này, hắn liền im lặng không giải thích gì thêm.

Nam Nhiễm trầm mặc một hồi lâu: "Hoa bị héo, không thể ăn nên trong lòng khổ sở?"

Rốt cuộc, hắn có ý gì?

Túc Bạch nhìn Nam Nhiễm, môi mỏng khẽ mở: "Từ đó bắt đầu sinh ra tâm ma."

Nam Nhiễm không nói nữa, chỉ chăm chú ăn điểm tâm, giống như đã hiểu toàn bộ câu chuyện.

Trùng hợp đúng lúc tiểu nhị bưng đồ ăn lên thành công phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.

Năm đó, nguyên nhân khiến Túc Bạch từ tiên tu chuyển sang ma tu, tất cả chỉ đơn giản vì một chậu hoa.

Hắn đã chăm sóc chậu hoa đó rất lâu nhưng nó lại không nở hoa, ngược lại tốc độ khô héo còn diễn ra rất nhanh.

Ngày nào, Túc Bạch cũng tưới nước, bón phân, truyền linh khí cho nó nhưng vẫn không có tác dụng.

Nghe qua thì cảm thấy không có chỗ nào không ổn, bất quá, sau khi chậu hoa kia chết, Túc Bạch vẫn không từ bỏ, vẫn tiếp tục truyền linh khí cho nó, ngày này qua ngày nọ, chưa từng dừng lại.

Tận đến ba năm vẫn không có dấu hiện gì.

Bởi vì sự kiện kia, Túc Bạch phát hiện chấp niệm của hắn rất lớn.

Người đời đều nói quân tử tu tiên, kẻ điên tu ma.

Kỳ thật ranh giới giữa tiên và ma không phải nằm ở việc có gϊếŧ người hay không, có gây chuyện, có làm nên chuyện lớn hay không.

Mà mấu chốt nằm ở chỗ, người tu tiên không thể quá để tâm đến một thứ.

Bởi vì quá để tâm sẽ dễ sinh ra tâm ma, dễ dàng rơi vào con đường ma đạo.

Nhờ vào sự kiện kia, Túc Bạch hiểu rõ nội tâm của bản thân.

Tính tình hắn từ nhỏ đã lãnh đạm, chính xác hơn là cực kỳ lạnh nhạt.

Nhưng không phải lúc nào cũng thế.

Chỉ là vẫn chưa xuất hiện chuyện có thể khơi dậy chấp niệm trong lòng hắn.

Việc này cũng không đại biểu hắn vĩnh viễn sẽ như vậy.

Một ngày nào đó, nếu có thứ khiến hắn sinh ra chấp niệm.

Dựa theo tính cách của hắn nhất định chừng nào chưa đoạt được đến tay chừng đó sẽ không từ bỏ. Đến lúc đã nắm trong tay tất nhiên không có khả năng sẽ buông ra.

Chấp niệm càng sâu thì càng dễ biến thành cố chấp, càng dễ tổn hại đến tu vi của hắn, tổn thương tâm tính của hắn, khiến hắn dễ bị tẩu hỏa nhập ma.

Muốn thay đổi thì sao?

Phải kiềm chế tâm tính.

Nhưng sao có thể?

Túc Bạch hắn, chưa bao giờ làm chuyện như thế.

Muốn thay đổi thì cũng phải là người khác thay đổi, muốn kiềm chế thì cũng phải là người khác kiềm chế.

Vì thế, chi bằng tự động gia nhập ma tu.

Cho nên cả giới ma tu mới coi hắn trở thành một sự tồn tại vô cùng đặc biệt.

Tuy đã nhập ma nhưng dù là tu hành hay thói quen sinh hoạt  của hắn đều giống một người tu tiên.

Nam Nhiễm cầm đôi đũa trên bàn lên, vừa ăn hai đũa cơm đã nghe thấy bên cạnh truyền đến thanh âm.

"Nghe nói gì chưa?"

"Cái gì?"

"Yêu Vương Thánh Sơn, nghe nói Yêu Vương có ý đồ muốn thống nhất Tu chân giới. Hiện tại đang tu luyện một loại công pháp tà ác không rõ nguồn gốc. Còn gϊếŧ không ít đệ tử tiên môn của chúng ta, moi tim để làm thuốc dẫn."

Nói nói, người nọ đột nhiên phẫn hận mắng to.

Người ngồi bên cạnh hiển nhiên cũng tức giận, đập bàn một cái.

"Tên Yêu Vương này thật đáng giận. Đây là coi Tu chân giới thành Thánh Sơn của nó?"

Có người lôi kéo tay áo của hắn ta.

"Thôi thôi, được rồi, nghe nói năm vị chưởng môn của năm đại tông phái đã lên đường tới Thanh Sơn Phái. Hình như muốn thương lượng đối sách với chưởng môn của chúng ta. Cho dù Yêu Vương kia có lợi hại thế nào cũng không thể san bằng tất cả để tử tiên môn của chúng ta, có đúng không?"

Bình Luận (0)
Comment