[Quyển 2] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 382

Túc Bạch nhấp môi mỏng lạnh, đạm mạc, không nói một lời.

Lực chú ý của hắn hoàn toàn không đặt trên người nữ tử thần bí trước mặt mà đặt trên con đường nhỏ kia.

Giống như đang chờ cái gì đó.

Ước chừng sau một chén trà nhỏ.

Giữa màn đêm vắng lặng, một nữ tử mặc bạch y, trên mặt đeo mặt nạ, đột nhiên xuất hiện ở con đường nhỏ kia.

Cuối cùng, đáy mắt Túc Bạch cũng hiện lên cảm xúc khác lạ.

Đôi môi mỏng lạnh của hắn khẽ gợi lên một độ cung nhỏ.

Nữ tử bên cạnh nhìn theo tầm mắt của Túc Bạch, dưới lớp khăn che màu trắng, gương mặt nàng ta cũng hiện lên ý cười rõ ràng.

Chỉ là ý cười này không hề mang theo cảm xúc vui sướng mà vô cùng lạnh lẽo, tàn nhẫn.

Rất nhanh, Nam Nhiễm đã lên đến đỉnh Đoạn Sơn Nhai.

Đầu tiên, cô nhìn thoáng về phía Túc Bạch, thấy cả người hắn hoàn hảo, không hề có dấu hiệu bị thương mới yên tâm xoa mồ hôi trên trán rồi chuyển toàn bộ lực chú ý lên trên người nữ tử che mặt kia.

Dù nàng ta không làm gì, dù nàng ta đeo khăn che mặt thì chỉ cần dựa vào khẩu súng ống màu bạc trong tay nàng ta, Nam Nhiễm cũng có thể đoán ra được người trước mắt là ai.

Đôi môi phấn nộn của cô chậm rãi phun ra ba chữ: "Hàm Linh Phi."

Nữ tử đeo khăn che mặt hơi nhướng mày.

Có lẽ là không nghĩ tới Nam Nhiễm chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra nàng ta là ai.

Đơn giản không hề che dấu, nàng ta trực tiếp tháo khăn che mặt xuống.

Sau đó, chỉ nghe Hàm Linh Phi ẩn ẩn ý cười nói: "Ngươi nhận ra ta?"

Nam Nhiễm khoanh hai tay trước ngực, không chút để ý: "Nhận ra."

Hàm Linh Phi thưởng thức khẩu súng bạc trong tay, như suy tư điều gì đó: "Tốt, ta cũng nhận ra ngươi, Yêu Vương đại nhân."

Ngày ấy sau khi từ biệt ở Cổ Tương thành, nàng ta vẫn luôn cảm thấy Nam Nhiễm rất quen mắt nhưng lại không nghĩ ra được đã gặp ở đâu.

Cho đến mấy ngày trước, khi vừa làm xong nhiệm vụ do hệ thống mạnh nhất đưa ra, trải qua nhắc nhở mới biết được Nam Nhiễm chính là Yêu Vương Thánh Sơn mà nàng ta luôn tìm kiếm.

Nhưng bên này, hình như Nam Nhiễm không hề có ý định tiếp tục ôn chuyện cũ với nàng ta, hiện tại lực chú ý của cô đã hoàn toàn đặt hết lên người Túc Bạch.

Hàm Linh Phi nhìn bộ dáng này của Nam Nhiễm, ý cười trên mặt càng tăng thêm: "Nhìn bộ dáng này của hai người các ngươi giống như ta đang chia rẽ uyên ương."

Nam Nhiễm bước lên phía trước vài bước.

Bỗng nhiên Hàm Linh Phi giơ tay lên, hướng đầu súng vào trán Túc Bạch.

Nàng ta chậm chạp nói từng chữ từng chữ: "Ngươi còn bước lên trước một bước, ta sẽ lập tức gϊếŧ hắn."

Khi nàng ta nói ra những lời này, ánh mắt thoáng nhìn về phía Túc Bạch, trong lòng dâng lên cảm giác thành tựu.

Ma tôn được Tu chân giới xưng tụng là đệ nhất cường giả, hôm nay chỉ vì tùy tiện ăn vô tướng quả mà tạm thời mất đi tu vi, chỉ có thể mặc nàng ta xâu xé.

Còn vị Yêu Vương tâm địa thiện lương của chúng ta, trong lòng lại luôn nhớ mong Ma tôn.

Chuyện này... thật là trời giáng phúc khí.

Bước chân của Nam Nhiễm dừng lại.

Hai con ngươi đen như mực nhìn Hàm Linh Phi.

Hàm Linh Phi giơ một ngón tay lên chỉ thẳng vào ngực Nam Nhiễm.

"Cho ta máu đầu tim của ngươi, ta sẽ tha cho hắn một mạng. Được không?"

Nam Nhiễm rũ mắt nhìn thoáng qua ngực mình.

Nói chuyện qua lại một hồi, thời gian đã qua một nén nhang.

Rất nhanh thôi sẽ qua hơn một canh giờ.

Gió lạnh thổi tới, những cành cây trong rừng va chạm vào nhau vang lên tiếng xào xạt.

Túc Bạch vẫn luôn im lặng không nói câu nào bỗng nhiên mở miệng nói với Nam Nhiễm: "Nàng không muốn?"

Khuôn mặt hắn lạnh nạt, không có bất kì cảm xúc dư thừa nào.

Nam Nhiễm che ngực mình, chập chạp không trả lời.

Hắn nhàn nhạt dời tầm mắt sang chỗ khác.

"Không muốn thì đi đi." Giọng nói vừa dứt, thân hình hắn liền lùi ra sau vài bước.

Nháy mắt, cả người hắn rơi từ trên vách núi xuống.

Hệ thống: [ký chủ, vách núi này cao tận 3000 mét, dưới chân núi còn có chướng khí và trận pháp. Hiện tại tu vi của hắn đã bị áp chế, giống như một người bình thường, tỷ lệ còn sống không cao.]

Lời này của Tiểu Hắc Long vừa ra Nam Nhiễm đã nhanh chóng chạy tới, theo sát Túc Bạch, nhảy xuống vách núi.

Hai mày của Hàm Linh Phi cau chặt.

Dù nàng ta có nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới kết quả cuối cùng lại biến thành tình trạng này.

Bình Luận (0)
Comment