(Quyển 2) Lưu Ly Mỹ Nhân Sát

Chương 13

Toàn Cơ ngủ thẳng tới xế chiều còn chưa dậy, mà năm người kia đã thức dậy từ sớm, rốt cuộc trước khi trời tối nhịn không được chạy tới gõ cửa kêu người.

Lúc Linh Lung thật vất vả lôi Toàn Cơ vẻ mặt mơ màng đi ra thì đã đến giờ cơm chiều. Chung Mẫn Ngôn chỉ vội vã muốn đi Hải Oản sơn nhìn đến tột cùng là chuyện gì, sớm không kiên nhẫn, cau mày nói: "Đi ra còn bại hoại như vậy! Người tu hành sao có thể ngủ lâu như vậy!"

Trong lúc Toàn Cơ còn đang nửa mê nửa tỉnh, mơ hồ nghe thấy có người nói chuyện, còn giống như là đang nói với mình, liền dụi mắt ngẩng đầu hướng nơi đó ngây ngốc cười, Chung Mẫn Ngôn bị nàng cười đến không còn cách nào khác, đành phải buồn bực ngồi xổm một bên, không nói.

Linh Lung dẩu môi nói : "Ngày hôm qua muội muội bị thương, ngủ nhiều thì thế nào? Chỉ là ngủ thẳng đến sáng ngày mai cũng không có chuyện gì! Ngươi ồn ào cái gì!"


Nói xong Toàn Cơ lại hướng nàng ngây ngốc cười.

Linh Lung thở dài: "Xem bộ dáng mơ màng của muội này! Được, tỷ dẫn muội đi lấy nước lạnh rửa mặt."

Bên này Linh Lung mang theo Toàn Cơ đi rửa mặt chải đầu, bên kia bọn người Triệu gia trang Triệu lão đại đã trở về, đang chuẩn bị thức ăn, gọi bọn hắn đến dùng, một mặt muốn nghe bọn họ kể chuyện ngày hôm qua bắt quỷ.

Chung mẫn Ngôn cuối cùng cũng có chỗ phát huy tài ăn nói, đầy bàn liền nghe hắn một người kể chuyện sinh động như thật, liền đem chim Cù Như này hình dung so với cổ điêu còn lợi hại hơn, mấy người bọn hắn chính là anh hùng hào kiệt trong hỗn loạn mở đường máu, như thế nào gian nan, như thế nào hung hiểm. Thôn dân Triệu gia trang nghe kể đều là sửng sốt, đều thay bọn hắn toát mồ hôi lạnh.

"Vậy. . .Quái điểu này đột nhiên đột kích, rốt cuộc là nguyên nhân gì. Chư vị thiếu hiệp có thể điều tra rõ ràng không?" Triệu lão đại cuối cùng tìm được một thời cơ có thể xen vào, cẩn thận dè dặt hỏi.


"Ách, việc này. . ." Chung Mẫn Ngôn nhất thời không biết dùng lí do gì thoái thác cho tốt, ngây người đứng đó.

Vũ Tư Phượng lãnh đạm nói : "Chúng tôi hoài nghi là có người ở phía sau khống chế yêu ma tác loạn, chỉ là còn chưa tra được là người phương nào. Lão trượng yên tâm, không giải quyết xong việc này, chúng tôi sẽ không rời khỏi Vọng Tiên trấn."

Chung Mẫn Ngôn vội vàng gật đầu nói: "Không sai không sai! Chúng tôi đêm nay còn đi vào trong đó tra đến tột cùng. Triệu đại thúc người cứ yên tâm, có đệ tử Thiểu Dương chúng tôi ở đây, nhất định sẽ không để cho yêu ma nhiễu loạn an bình của bách tính."

Triệu lão đại nghe xong cam đoan lần này, mới an tâm, đầy mặt tươi cười mời rượu gắp thức ăn cho bọn hắn.

Một bên Lục Yên Nhiên nghe Chung Mẫn Ngôn nói mạnh miệng, chỉ để ý thấp giọng cười, nếu Linh Lung ở trong này, có lẽ đã sớm ầm ỹ lên. Chung Mẫn Ngôn tuy rằng cũng phản cảm nàng, nhưng thứ nhất nàng là nữ tử, thứ hai hắn so với Linh Lung ổn trọng hơn nhiều, lập tức chính là cúi đầu uống rượu, cũng không nhìn nàng.


Ai ngờ hắn càng lãnh đạm, Lục Yên Nhiên lại càng làm tới, lúc này nũng nịu nói: "Thiếu Dương phái là tên tuổi lớn, đại thúc cứ an tâm. Chúng tôi đều không cần xuất trướng, chỉ phóng ra ba chữ Thiếu Dương phái, yêu ma nghe tiếng đã sợ vỡ mật."

Lời này nói thật là chói tai, ngay cả Nhược Ngọc cũng nhịn không được âm thầm lắc đầu. Chung Mẫn Ngôn khẽ cau mày, vẫn là không nói lời nào.

"Nếu Phù Ngọc đảo chúng tôi, hoặc giả Ly Trạch cung báo danh ra, cũng không có loại uy phong này đâu ~~"

Nàng còn chưa nói hết, lại bị tiếng ho khan của Nhược Ngọc đánh gãy, hắn cười làm lành nói : "Này.. . . Hôm nay ánh trăng sáng tỏ, đêm lạnh như nước, đúng là thời cơ tốt để điều tra yêu ma quấy phá. Chúng ta cũng nên chuẩn bị xuất phát."

"Hừ, coi như ngươi có điểm tự hiểu lấy mình!"
Giọng nói của Linh Lung từ phía sau truyền đến, mọi người nhìn lại, quả nhiên là nàng nắm Toàn Cơ đi tới. Nàng vừa rồi cũng nghe thấy Lục Yên Nhiên khiêu khích, đem lời của nàng ta phản ngược lại..

Lục Yên Nhiên bèn thản nhiên cười, ôn nhu nói: "Phù Ngọc đảo bất quá là một tiểu phái vô danh, nào dám cùng Thiếu Dương phái tranh phong chứ."

Linh Lung đem Toàn Cơ đang mơ màng ấn ngồi trên ghế, một mặt ngẩng đầu lên, hừ một tiếng: "Khách khí khách khí, đa tạ."

Lục Yên Nhiên trong lòng vô cùng khó chịu, chỉ cảm thấy Linh Lung ở nơi đó chiếm tiện nghi, quay đầu chợt thấy Toàn Cơ trên trán ướt sũng, chắc hẳn mới vừa dùng nước lạnh rửa mặt, quả nhiên so với lúc nãy có chút thanh tỉnh, chỉ là nhìn qua vẫn là bộ dạng ngây ngốc.

Nàng nhẹ nhàng cười nói: "Toàn Cơ cô nương thức dậy trễ như vậy, chúng ta lúc này phải lên đường. Đáng tiếc phải ngừng yến hội, nếu không thì để đại thúc lưu lại thức ăn, buổi tối trở lại lại hâm nóng cho ngươi ăn?"
Toàn Cơ gắp một miếng măng mỏng đang muốn đưa vào miệng, nghe nàng nói như vậy, không khỏi sửng sốt, cắn miếng măng, ngẩng đầu nhìn nàng.

"Nhưng mà ta hiện tại rất đói bụng." Nàng ăn ngay nói thật, lại nhét một ngụm cơm.

"Nếu trễ nữa sẽ không còn kịp. . . Vậy làm sao mới tốt a. Tư Phượng. . . ? Nếu không thì chúng ta đi trước đi? Dù sao Toàn Cơ cô nương ngày hôm qua bị thương, hôm nay chắc hẳn cũng sử không được khí lực gì đâu."

Lục Yên Nhiên nói thực thành khẩn.

Toàn Cơ nhìn sắc trời một chút, nuốt xuống đồ ăn, lãnh đạm nói : "Còn chưa tới giờ hợi, đi sớm cũng vô dụng. Ngươi nếu gấp, tự mình đi trước đi."

". . ." Lục Yên Nhiên thấy không có người hưởng ứng nàng, đành phải ngậm miệng không nói lời nào.

Nàng rất không cao hứng, vốn nàng cùng hai người bọn Vũ Tư Phượng tổ đội, chỉ có nàng là nữ hài tử, hai đại nam nhân kia tự nhiên trên đường đối với nàng chiếu cố rất nhiều. Ai ngờ lúc này đột nhiên xuất hiện cái gì mà Thiếu Dương phái đệ tử, dùng chiêu bài lão bằng hữu chặn ngang một cước, đoạt đi nổi trội của nàng. Nếu chỉ có một Chung Mẫn Ngôn thì cũng được, hắn cũng là mỹ nam tử, thế nhưng còn có hai tỷ muội vướng víu, Tư Phượng nhìn qua còn đối với các nàng vẻ mặt ôn hoà. Theo nàng thấy, Linh Lung khó ưa, Toàn Cơ đần độn, không một kẻ thuận mắt.
Lục Yên Nhiên từ nhỏ ở trong hàng đệ tử của Phù Ngọc đảo được cho là dung mạo xuất chúng, hơn nữa nàng thông minh lanh lợi, phần đông sư tỷ sư huynh đều đối với nàng trăm y trăm thuận. Nàng sớm thành thói quen mọi người đem nàng nâng niu trong lòng bàn tay, không chấp nhận được có người khác cướp đi vinh quang của nàng.

Nàng bị thất lạc tổ đội đồng môn của mình cũng là bởi vì cùng các nàng mâu thuẫn cãi nhau, trong cơn tức giận trốn khỏi đội ngũ, ai ngờ ở Hải Oản sơn này bị Cù Như tập kích, nàng được bọn Vũ Tư Phượng đi ngang qua cứu. Nhược Ngọc kia là một người tính tình hiền lành, đối với nàng ôn nhu săn sóc, Vũ Tư Phượng tuy rằng bình thường trầm mặc ít lời, nhưng cũng chưa bao giờ khắc khe với nàng. Nàng rốt cuộc cũng tìm lại được cảm giác được người khác nâng niu chiếu cố trong lòng bàn tay, kết quả còn chưa đắc ý được hai ngày, bọn người Linh Lung đã tới rồi.
Nàng thấy Linh Lung dung mạo diễm lệ, mở miệng đanh đá, biết là kẻ không dễ chọc. Chung Mẫn Ngôn kia tựa hồ còn đặc biệt che chở nàng ta, nếu là cùng một đại nam nhân náo loạn mâu thuẫn, thật không có ý nghĩa.

Nhìn nhìn lại Toàn Cơ, tựa hồ là một người văn tĩnh yếu đuối, nhìn qua vẫn còn ngơ ngác, phản ứng đặc biệt chậm, vì thế nhận định là một quả hồng mềm (dễ bắt nạt). Làm sao biết được mới nói mấy câu đã bị nàng ta phong khinh vân đạm nghẹn trở về, quả nhiên trước khi ra ngoài rèn luyện, sư phụ bọn họ nói đệ tử Thiếu Dương phái không dễ chọc là thực.

Lục Yên Nhiên không muốn nói nữa, chỉ chống cằm ngồi ở trên ghế, ngón tay không ngừng gõ tới gõ lui trên bàn, gõ đến khiến người nóng nảy.

Linh Lung vì trêu tức nàng, đặc biệt ăn đến chậm rãi, một mặt còn vẻ mặt ôn hòa đưa cho bọn người Vũ Tư Phượng đĩa rau, cười nói: "Thì ra đây là Chúc Dư thảo, hương vị thật sự là không tệ. Mẫn Ngôn, Tư Phượng, Nhược Ngọc, Toàn Cơ, ăn nhiều một chút."
Nàng độc bỏ sót Lục Yên Nhiên, rất rõ ràng là cùng nàng ta gây khó dễ.

Nhược Ngọc thấy mấy nữ hài tử các nàng đấu khí, các nam nhân không tiện xen vào, cũng đành phải cúi đầu ăn cơm, không hoà giải nữa.

Đối diện bất minh sở dĩ (không biết nguyên do) bọn người Triệu lão đại nghe Linh Lung khen Chúc Dư thảo mỹ vị, liền đều nói : "Cô nương thích thì tốt. Chỉ tiếc Chúc Dư thảo trên Hải Oản sơn qua nửa tháng nữa, toàn bộ người trong trang đều sẽ không ăn được nữa!"

Vũ Tư Phượng ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, một ngụm uống cạn rượu trong chén, đứng dậy chắp tay nói: "Thời gian không còn sớm. Lão trượng đi nghỉ ngơi đi, mấy người chúng tôi lúc này liền muốn đi lên núi."

Triệu lão đại vội hỏi: "Các thiếu hiệp vất vả! Nhưng mà thật sự không cần ngựa cùng đuốc sao? Trong thôn rất nhiều người trẻ tuổi đều nguyện ý giúp đỡ.  . ."
Chung Mẫn Ngôn xua tay cười nói: "Cái gì cũng không cần! Các đại thúc cứ an tâm ngủ, hôm nay chúng tôi nhất định sẽ điều tra được nguyên nhân!"

Toàn Cơ vừa nghe phải đi, nhanh chóng nhét xuống một ngụm cơm cuối cùng, lau miệng liền đứng lên. Vũ Tư Phượng bên cạnh thấy nàng bộ dáng vội vội vàng vàng, không khỏi cười, hòa nhã nói: "Không vội. Nhìn muội xem. . ."

Hắn vươn tay thay nàng nhặt lấy hạt cơm dính ở bên má, "Vẫn còn là một tiểu hài nhi."

Ta vốn chính là tiểu hài nhi nha. . . Toàn Cơ vốn muốn nói như vậy, nhưng chợt nhớ tới mình đã mười lăm tuổi, thật sự không còn là tiểu hài tử nữa, vội vàng nuốt trở về.

Nàng nhìn nhìn Vũ Tư Phượng, bỗng nhiên phát giác trên mặt hắn có cái gì đó không đúng, trái nhìn phải nhìn, nhưng cũng tìm không ra rốt cuộc có cái gì không đúng.
Ngày hôm qua lúc gặp được hắn, đã là đêm khuya, nàng lại là cách bốn năm mới gặp lại hắn, trong lúc hưng phấn không chú ý mặt nạ trên mặt hắn rốt cuộc có cái gì không giống với trước kia. Lúc này trong phòng ánh lửa sáng ngời, nàng rốt cuộc phát giác có chút bất đồng.

Nhược Ngọc bên cạnh, trên mặt cũng là Tu La mặt nạ, cùng mặt nạ bốn năm trước trên mặt Tư Phượng giống nhau như đúc. Nhưng mà bây giờ mặt nạ Tư Phượng lại thay đổi, vẫn là mặt Tu La dữ tợn, chỉ là khuôn mặt kia, bên trái rơi lệ, bên phải mỉm cười, giờ đây nhìn ở dưới ánh lửa, thật là cực kỳ quỷ dị.

"Tư Phượng, mặt nạ của huynh như thế nào. . . ?" Nàng thì thào hỏi.

Lời còn chưa dứt, Vũ Tư Phượng cùng Nhược Ngọc đều là chấn động.

"Hắn. . ." Nhược Ngọc há mồm, muốn nói gì đó, lại không nói ra, chỉ là cười khổ.
Vũ Tư Phượng giơ tay, nhẹ nhàng sờ lên mặt nạ, thật lâu sau, mới nói: "Chẳng qua thay đổi mặt nạ thôi. Không đáng nhắc tới. . . Không nói những chuyện này, chúng ta chuẩn bị đi thôi. Toàn Cơ, đợi sau này sẽ cho muội xem tiểu ngân hoa.

Bình Luận (0)
Comment