Lúc mọi người đuổi tới mới phát hiện con yêu kia tay bó chân bó nằm ngửa ở trên tảng đá, lần này lại không biết chảy ra bao nhiêu máu, mắt thấy quả thật không sống nổi.
"Ngươi lại còn muốn trốn!" Linh Lung tuy rằng miệng hung tợn mắng, rốt cuộc cũng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy loại thảm trạng này, trong lòng có chút không đành lòng, quay đầu nói : "Tiểu Lục tử. . . . . . Huynh. . . . . . Vẫn là cho hắn một cái chết thống khoái đi!"
Người nọ gắt gao trừng cặp mắt to như chuông đồng, trong mắt phiếm xuất sắc quang u lục, cười thảm nói : "Ngươi. . . Các ngươi. . . Không cần giả. . . giả từ bi. Đến. . . Nay tình trạng này. . . . . . Ta. . .Tự vấn tâm không thẹn. Những kẻ các ngươi. . . Làm. . . Chuyện gì. . . Các ngươi. . . . . ."
Lời còn chưa dứt, Chung Mẫn Ngôn sớm đã một kiếm chém đứt đầu hắn, cau mày nói: "Đều phải chết còn ngụy biện! Ngươi làm hại người Vọng Tiên trấn khổ sở như vậy, còn nói không thẹn với lương tâm!"
Lục Yên Nhiên thấy đầu con yêu quái kia văng ra trên đất, dừng ở dưới chân mình, sợ tới mức cơ hồ nhảy dựng, kêu lên: "Ai nha! Làm sao ngươi . . . Chém đầu hắn!"
Nhược Ngọc tiến tới nhấc cái đầu lâu lên, xé một miếng vải bố bọc kỹ lại, một mặt thở dài: "Cũng là cho hắn thống khoái. Nhìn hắn chết như vậy, có lẽ phía sau có ẩn tình gì đó mà chúng ta không biết, thôi đi."
Mọi người nhìn thấy loại thần thái này, quả thật cũng là nói không nên lời, vốn là một trận thắng oanh liệt, cuối cùng thắng trận lại tâm tình không tốt, mạc danh kỳ diệu trở nên u ám, giống như làm chuyện sai gì đó.
Lập tức không nói chuyện, sáu người ngự kiếm bay trở về Triệu gia trang. Tuy rằng trước khi đi dặn dò đám người Triệu lão đại không cần lo lắng, cứ ngủ một mạch, nhưng có ai có thể ngủ được? Đều là đèn đuốc sáng trưng, chờ bọn hắn trở về.
Chung Mẫn Ngôn vừa hạ xuống, đã đem cái đầu lâu đặt xuống đất, nói : "Triệu đại thúc, may mắn không làm nhục sứ mệnh, yêu quái quấy rối Hải Oản sơn chúng ta đã bắt đến cho ngài."
Già trẻ Triệu gia trang vừa nghe bắt được yêu, đồng loạt hoan hô đi ra xem, nhìn thấy cái đầu lâu máu chảy đầm đìa trông dữ tợn vô cùng, đều là sợ hãi lại hưng phấn.
Chung Mẫn Ngôn đem những việc trải qua nói sơ lược một lần, cuối cùng cười nói: "Cuối cùng đã gϊếŧ được yêu quái phá rối, về sau các đại thúc đại nương cũng có thể yên tâm. Chúng tôi có thời gian nhất định trở về xem."
Mọi người lại là cảm khái một phen, cuối cùng tìm chỗ chôn đầu lâu kia, nói sau này sẽ tìm đạo sĩ dán bùa trấn tà, cũng coi như tích một công đức. Người nơi này bị Cù Như quấy rầy hơn ba tháng, người người không thể chịu nổi, nay sự tình rốt cuộc đã giải quyết, cũng coi như trong lòng hạ xuống một tảng đá lớn, lại nghe nói bọn người Chung Mẫn Ngôn hôm sau muốn đi, liền bất chấp bóng đêm mịt mù, già trẻ toàn trang đều bắt đầu chuẩn bị yến hội đền ơn mấy vị đệ tử trẻ tuổi, thẳng náo loạn đến chính ngọ ngày hôm sau mới dần dần tản đi.
Bọn người Chung Mẫn Ngôn tinh thần vẫn còn tốt, ba nam nhân bận bịu uống rượu ôn chuyện, Linh Lung cùng Lục Yên Nhiên bận bịu nghe, thỉnh thoảng nói xen vào, Toàn Cơ bận bịu dựa vào người Linh Lung ngủ, hơi thở rất nhẹ.
"Lục cô nương ngày hôm qua nói có yêu tụ tập cùng một chỗ, lời này có thật hay không?"
Nhược Ngọc còn nhớ lời nói của Lục Yên Nhiên, lúc này nhịn không được đặt câu hỏi.
Lục Yên Nhiên đang châm một chén rượu sắp uống, nàng một đêm này đã uống không ít rượu, trên mặt đỏ bừng, quả nhiên là hé ra một khuôn mặt phù dung, hai lông mày lá liễu cong cong, quyến rũ đến cực hạn. Nghe Nhược Ngọc hỏi, nàng liền cười nói: "Kỳ thật ta cũng không nói chính xác được, chẳng qua có lần nghe đảo chủ nói qua, vùng đất hoang có yêu ma thường lui tới, đều là kết bè kết đội, cho nên ta liền dựa vào đó nói với hắn, nào ngờ quả thật đã nói trúng."
Vũ Tư Phượng trầm ngâm sau một lúc lâu, nói nhỏ: "Ở vùng đất hoang có nhiều dị nhân, mỗi quốc gia đều có các phong thổ nhân tình riêng, chưa chắc là yêu ma, chẳng qua bộ dạng quái dị không giống người thường thôi."
Linh Lung ngạc nhiên nói: "Bộ dạng không giống người, làm sao còn có thể là người?"
Vũ Tư Phượng cười cười, "Thiên hạ kỳ văn dị sự khá nhiều, rất nhiều địa phương vóc người tuy rằng không giống người nhưng cũng không phải yêu. Bọn họ có phong tục tập quán riêng của bọn họ, cùng chúng ta cũng không kém nhiều."
Linh Lung biến sắc nói : "Vậy. . . Chúng ta lần này gϊếŧ. . .Có phải hay không cũng. . . ?"
Lời này vừa nói ra, mọi người đều trầm mặc. Nếu gϊếŧ là yêu, bọn họ còn có thể hùng hồn nói vì dân trừ hại, nếu gϊếŧ là một người, tư vị kia cũng không quá dễ chịu. Nhất là Chung Mẫn Ngôn, chính tay hắn chặt đầu người nọ, nghĩ đến mình là chém đầu người, hắn quả thực hận không thể vứt thanh kiếm đi.
"Hắn làm chuyện đáng chết, cho dù là người, cũng nên gϊếŧ." Bên cạnh bỗng nhiên vang lên một thanh âm, mọi người quay đầu, đã thấy Toàn Cơ chẳng biết tỉnh lúc nào, trên mặt còn mang theo một chút thần sắc mê mang, thản nhiên nói.
Chung Mẫn Ngôn cau mày nói: "Không thể nói như vậy, yêu cùng người không giống nhau. . . Sao có thể bởi vì người làm chuyện xấu liền gϊếŧ. . . . . ."
"Vậy yêu làm chuyện xấu là có thể gϊếŧ?" Toàn Cơ nhẹ nhàng hỏi, không chút đếm xỉa tới.
"Cái này. . . Không giống nhau. . ." Chung Mẫn Ngôn luôn tự kiêu tài ăn nói lúc này không biết chạy đi đâu, rõ ràng trong lòng biết rõ là không giống nhau, nhưng rốt cuộc không giống chỗ nào, hắn lại không nói được.
Linh Lung nói : "Không phải tộc loại ta, tâm tư tất khác! Dù sao không phải người, khẳng định không phải thứ tốt!"
Toàn Cơ lãnh đạm nói : "Không có gì là không giống nhau. Không phải người sẽ không phải là thứ tốt, vậy trên đời không phải người nhiều lắm. Bất kể là người hay là yêu, hoặc là thứ khác, chỉ cần làm chuyện đáng chết, nên gϊếŧ. Chỉ cần không làm chuyện sai, sẽ không đáng chết."
"Ách, muội. . . . . ." Chung Mẫn Ngôn ngây ngẩn cả người, hơn nữa ngày mới nghẹn ra nói , "Muội. . . . . . muội làm sao biết bọn họ có nên gϊếŧ hay không?"
Toàn Cơ dụi dụi mắt, mang theo vẻ mặt nồng đậm buồn ngủ, nói khẽ: "Ta tự nhiên biết, trong lòng hiểu rõ."
Chung Mẫn Ngôn không còn lời nào để nói, cuối cùng khoát tay áo, "Thật sự là buồn cười! Già mồm át lẽ phải! Thôi thôi, ta mệt rồi, muốn ngủ một giấc. Ngày mai còn phải gấp rút lên đường!"
Linh Lung thấy ầm ĩ đến muốn cụt hứng bỏ đi, vội vàng kéo tay áo Toàn Cơ, thấp giọng nói: "Muội muội, muội là đang cố ý nói nhảm sao?"
Toàn Cơ mờ mịt lắc lắc đầu, "Không có a, muội nói là nói thật."
Linh Lung cũng không biết nói gì.
Nhược Ngọc vội vàng hoà giải, cười nói: "Sao lại nói những chuyện mất hứng này, uống rượu nữa đi! Chung thiếu hiệp cũng tới uống một chén, nghỉ một lát rồi đi ngủ! Khó được mọi người cao hứng như vậy."
Chung Mẫn Ngôn ngượng ngùng nể mặt hắn, đành phải mỉm cười nâng chén, nhẹ nhàng khẽ cụng.
Rượu quá ba tuần, trận phong ba nho nhỏ mới vừa rồi cũng biến mất vô hình, Vũ Tư Phượng có chút say, cầm chén rượu cười nói: "Mẫn Ngôn, các ngươi kế tiếp muốn đi đâu?"
Chung Mẫn Ngôn nói: "Kế hoạch của chúng ta là thẳng hướng Đông, xem phong thổ dọc đường, thuận tiện giải quyết một ít yêu ma quấy phá. Cuối cùng đến Phù Ngọc đảo vấn an Đông Phương đảo chủ."
Vũ Tư Phượng nghe xong liền trầm ngâm không nói, Linh Lung vỗ tay nói : "Tư Phượng, Nhược Ngọc, Lục cô nương, dù sao các ngươi cũng là ra ngoài rèn luyện, chi bằng chúng ta cùng nhau đi! Không cần tách ra hành động, bằng không rất không có ý nghĩa!"
Nhược Ngọc chỉ ha ha cười, cũng không nói gì, quay đầu nhìn Vũ Tư Phượng, hiển nhiên chỉ nghe ý kiến của hắn. Vũ Tư Phượng nghĩ nửa ngày, rốt cuộc khẽ gật đầu: "Cũng tốt, chúng ta cùng đi. Vừa vặn ta cùng Nhược Ngọc cũng không có mục đích gì, tùy các muội cùng nhau du sơn ngoạn thủy, cũng có chút thú vị."
Linh Lung thấy hắn đáp ứng, không khỏi vui mừng lộ rõ trên mặt, lại đi lôi kéo Lục Yên Nhiên, hai cô nương không giận dỗi nhau nữa, cảm thấy tính tình hợp nhau, có chút luyến tiếc tách ra.
"Yên Nhiên cũng cùng đi với chúng ta đi! Nhiều người mới náo nhiệt nha!" Linh Lung nắm tay nàng, thực hiển nhiên nói chính là lời thật lòng.
Lục Yên Nhiên có chút cảm động, ôn nhu nói: "Cám ơn ngươi, Linh Lung. Lúc trước đối với ngươi nói rất nhiều câu khó nghe, ngươi ngàn vạn lần không nên để ở trong lòng. Còn có Toàn Cơ. . . cũng thật rất có lỗi."
Linh Lung thực tiêu sái vung tay lên, "Nhắc lại chuyện cũ làm gì! Ta đã sớm quên!"
Lục Yên Nhiên khe khẽ mỉm cười, "Bất quá ta đã nghĩ thông suốt một chuyện, ta quyết định đi tìm đồng môn của ta, nhận lỗi với bọn họ, sau đó cùng nhau quay về Phù Ngọc đảo. Cho nên. . . Ta không thể đồng hành cùng các ngươi."
Mọi người đều là sửng sốt, Linh Lung vội la lên: "Làm sao ngươi . . . Lúc này nói muốn đi? !"
Lục Yên Nhiên nghiêm mặt nói: "Ta trước kia tổng cảm thấy người khác phải nhường nhịn ta, có một số việc ta làm không tốt cũng không sao cả, nhưng hiện tại lại phát hiện sai hoàn toàn. Ta không muốn lại là gánh nặng để người khác chiếu cố, ta hy vọng có thể giống như Linh Lung cùng Toàn Cơ, làm một hiệp nữ một mình đảm đương không thua gì nam nhân. Cho nên ta muốn trở về nhận lỗi với đồng môn, bắt đầu lại từ đầu. Huống chi thời gian ta xuống núi rèn luyện cũng sắp hết rồi, tìm được bọn họ phải trở về Phù Ngọc đảo. Linh Lung các ngươi không phải cũng muốn đi Phù Ngọc đảo sao? Đến lúc đó chúng ta còn có thể gặp lại. Ta mời các ngươi ăn những cao lương mỹ vị hàng đầu trên đảo."
Linh Lung nghe nàng nói như vậy, biết nàng tâm ý đã quyết, liền không cưỡng cầu nữa, cầm lấy tay nàng cười hỏi: "Vậy được rồi, chúng ta gặp lại ở Phù Ngọc đảo. Yên Nhiên tính khi nào thì đi? Đi nơi nào tìm đồng môn?"
"Ta tính trước đi phía Tây tìm, bọn họ nhất định phải lưu lại ở vùng phụ cận Hoa Sơn. Vừa vặn ngược lại hướng phía Đông các ngươi muốn đi. Trước mắt chuyện nơi đây đã giải quyết xong, ta sáng mai sẽ lên đường."
Mọi người không hề nhiều lời, đều rót rượu uống cạn, coi như đưa tiễn nàng.
Thẳng uống đến xế chiều, lúc này từng người mới xiêu xiêu vẹo vẹo đi nghỉ ngơi.