Hắn lúc này đem những việc mọi người trải qua như thế nào xuống núi rèn luyện, như thế nào tại Hải Oản sơn ngộ kiến, như thế nào trừ yêu, như thế nào tại núi Cao thị gặp phải Tử Hồ, cuối cùng lọt vào tập kích. . . kể tường tận một lần.
Đông Phương Thanh Kỳ nghe xong, mày nhíu lại, thật lâu sau, mới nói: "Nói như thế, hiện giờ có yêu ma quy mô lớn tụ tập lại tác loạn, có ý đồ cứu ra đại yêu ma bị giam giữ kia?""
Vũ Tư Phượng thấp giọng nói: "Vãn bối không dám chắc chắn, kính xin đảo chủ giải thích." Đông Phương Thanh Kỳ nghĩ nghĩ, nói : "Ta lúc tuổi còn trẻ cũng từng nghe nói qua truyền thuyết về Định hải thiết tác, nhưng ta cũng luôn cho đây chẳng qua chỉ là thượng cổ truyền thuyết mà thôi, không nghĩ tới lại là sự thật. . . Các con phải biết rằng, bố cục lớn nhỏ Tiên Thiên Bát Quái, có ý nghĩa trấn Yêu mức độ chặt chẽ. Tiểu bát quẻ trấn tiểu yêu, nếu lấy thiên hạ bát phương làm giới, Tiên Thiên Bát Quái lớn như thế, trấn Yêu đến tột cùng như thế nào. . . ta cũng không tưởng tượng nổi. Chỉ sợ không phải phàm nhân có thể nhúng tay vào." Chẳng lẽ lại bỏ mặc không quản? Toàn Cơ cùng Vũ Tư Phượng rốt cuộc tuổi trẻ khí thịnh, tổng cảm thấy không cam tâm.
Đông Phương Thanh Kỳ thấy bọn hắn thần sắc do dự, nhân tiện nói: "Đó là thượng cổ thần minh trấn yêu, yêu ma tầm thường chắc chắn cũng cứu không được hắn. Các con trước không cần lo lắng, lấy tịnh chế động, quan sát một thời gian rồi nói sau."
Cũng chỉ đành như thế. Hai người đều gật gật đầu.
Lập tức ba người hàn huyên một phen, bầu không khí dần dần hòa hợp. Toàn Cơ thấy Đông Phương Thanh Kỳ tuy rằng nhìn qua vẫn giống như bốn năm trước, vẻ mặt tươi cười, pha lẫn bộ dáng phớt tỉnh, nhưng đáy mắt lại có bóng đen thật sâu, ngẫu nhiên lúc trầm mặc sẽ không ức chế được để lộ ra bi thương.
Chắc hẳn ông vì chuyện của thê tử trong khoảng thời gian này nhất định chịu đủ tra tấn, ngay cả đệ tử thân cận xưa nay cũng đều không tin nhiệm nữa.
Toàn Cơ nhịn không được nói nhỏ: "Đông Phương thúc thúc. . Người. . . Nhìn qua bộ dạng hình như rất mệt." Nàng vốn muốn nói ông nhìn qua không vui, bỗng cảm thấy lời này nói ra thực sát phong cảnh, tức thời sửa lại lời nói.
Đông Phương Thanh Kỳ sửng sốt. Miễn cưỡng cười xoa xoa mặt, "Ước chừng là trâm hoa đại hội sắp đến rồi, trên đảo có nhiều việc phải chuẩn bị. Đứng đầu một phái cũng không dễ làm như vậy a."
Ông nói đùa một câu tuyệt không buồn cười.
Toàn Cơ mở miệng muốn hỏi những đệ tử bị ông đuổi đi đến tột cùng xử trí như thế nào, có phải thật đã trục xuất rồi hay không, ai ngờ Vũ Tư Phượng lặng lẽ siết tay nàng một chút. Ý bảo nàng không nên hỏi, nàng đành phải nuốt lại lời muốn hỏi.
Lại một hồi tán gẫu, Vũ Tư Phượng nhân tiện nói: "Đảo chủ sự vụ bận rộn, chúng con không tiện quấy rầy nhiều, cũng nên cáo từ rồi."
Đông Phương Thanh Kỳ cười nói: "Con đứa nhỏ này. Vô duyên vô cớ khách khí xa lạ như vậy. Đã bao nhiêu năm rồi, khó được đến đây một chuyến, có thể nào thả các con đi chứ? Đều ở lại cho ta! Mấy ngày nữa người trong tứ phái khác đều muốn tới định danh sách đi, huống chi đám người Linh Lung không phải cũng muốn đến sao? Các con an tâm ở lại, coi như là nhà mình, đừng khách khí như vậy."
Toàn Cơ cùng Vũ Tư Phượng nhìn nhau cười, vì thế gật đầu nói: "Dạ được, con còn chưa ngắm phong cảnh Phù Ngọc đảo đâu, lần này phải nhìn thật kỹ. Đúng rồi. Đông Phương thúc thúc, người còn thiếu con một món đồ chua ở Phù Ngọc đảo đó, còn có, thê tử đệ nhất mỹ nhân kia của người nữa đó nha." Nàng cố ý nhắc tới lão bà ông, muốn nhìn một chút ông phản ứng gì. Quả nhiên Đông Phương Thanh Kỳ cả người sửng sốt, nhếch môi tựa hồ là muốn cười khổ. Lại miễn cưỡng đem nụ cười khổ kia biến thành nụ cười vui mừng, thoạt nhìn cực kỳ không được tự nhiên. Ngay cả Toàn Cơ cũng khó chịu thay cho ông.
"Ách. . . Được, được. Vậy liền kêu vợ đi chuẩn bị thức ăn, buổi tối cùng ăn cơm đi."
Sau khi ông đi rồi, Toàn Cơ cùng Vũ Tư Phượng liền lấy cớ đi dạo, ở trong Phù Ngọc đảo chạy loạn, cố gắng tìm ra mỹ nhân lão bà thần long thấy đầu không thấy đuôi kia.
Ai ngờ lúc ngự kiếm bay phía trên, chỉ cảm thấy Phù Ngọc đảo là một mảnh đất bất quá lớn cỡ bằng bàn tay, đứng trên mặt đất chân chính hành tẩu mới biết được lớn đến không thể tưởng tượng. Hai người đều là lần đầu tiên tới nơi này, rất nhanh liền lạc vào mê lộ tìm không ra phương hướng. Chỉ cảm thấy phóng tầm mắt nhìn khắp nơi, toàn bộ sắc màu rực rỡ, cây xanh tươi tốt, bố cục xảo diệu, quả thực điêu luyện sắc sảo.
Cuối cùng thực sự đi không nổi nữa, hai người tựa vào dưới một gốc cây Hạnh Hoa, dõi mắt nhìn về phía xa. Gió biển hiu hiu mang theo vị mặn, xen lẫn mùi hương hoa cỏ phả vào mặt, Toàn Cơ thoải mái hít một hơi, cười nói: "Muội vẫn cho là thất phong Thủ Dương Sơn phong cảnh đẹp nhất, cho tới hôm nay mới biết được thiên ngoại hữu thiên, Phù Ngọc đảo mới là tiên cảnh nhân gian chân chính nha."
Vũ Tư Phượng lại trêu chọc nàng: "Nếu nơi này tốt như vậy, vậy ở nơi này đi, đừng đi nữa."
"Vậy, vậy khó mà làm được." Toàn Cơ vội vàng bày tỏ thái độ của mình, "Ngàn tốt vạn tốt, vẫn là nhà mình tốt chứ. Ở trong lòng Tư Phượng, Ly Trạch cung cũng là tốt nhất đi?"
Ai ngờ hắn lại giật mình một cái, lập tức nhếch khóe miệng, khẽ thở dài: "Đúng nha . . . Bất quá, huynh không có nhà."
Ly Trạch cung chẳng lẽ không phải nhà của huynh sao? Toàn Cơ yên lặng nhìn hắn. Tư Phượng luôn là như vậy, bình thường lãnh lãnh đạm đạm, bộ dáng cái gì cũng không để ở trong lòng, bất luận có chuyện gì cũng đều không dễ dàng nói ra. Nhưng có đôi khi nhìn thoáng qua, lại có một loại cảm giác bi ai, như là một chiếc lá rụng mất gốc, tiêu điều cô độc.
Dường như cảm giác được nàng ngưng mắt nhìn, Vũ Tư Phượng đưa tay vỗ nhẹ lên vai nàng, cười: "Đừng nhìn huynh như vậy. Nhìn chằm chằm nữa, rất dọa người đó."
Hắn hình như từ trước kia đã không thích bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, vẫn luôn bởi vì việc này mà phát giận với nàng. Nàng thu ánh mắt về, cúi đầu chuyên tâm chơi đùa cánh Hạnh Hoa rơi trên đất, một mặt nhẹ giọng nói: "Không biết Linh Lung hiện tại thế nào, muội mấy ngày nay cảm thấy không yên ổn trong lòng, chỉ sợ bọn người Lục sư huynh tìm không thấy tỷ ấy. Còn có Đình Nô. . . Hắn đi nơi nào rồi chứ?"
Vũ Tư Phượng cười nhẹ, "Muội như thế nào vẫn còn gọi hắn Lục sư huynh?"
Toàn Cơ ngơ ngẩn nhìn cánh hoa màu hồng phấn, thật lâu sau, mới nói: "Không thì . . . muội phải gọi như thế nào đây?"
Hắn á khẩu.
"Mẫn Ngôn. . . Là người rất tốt rất tốt." Hắn khẽ khàng nói, "Thiện lương lại nhiệt tình."
Toàn Cơ nhẹ nhàng tung ra những cánh hoa trong tay, thấp giọng nói: "Còn có người tốt hơn. Tư Phượng huynh đã nói vậy mà."
Trong lòng hắn run lên, lại nói không nên lời. Tay nàng vừa mảnh vừa trắng, mềm mại nhỏ nhắn, chậm rãi vươn đến, tựa hồ giống như trước kia, kéo tay áo hắn, như một con mèo nhỏ muốn tìm người chơi cùng mình.
Hắn nhịn không được giang tay giữ lấy nàng, trong lòng như có ngàn vạn cơn sóng triều cùng cảm thán, tài ăn nói sắc bén trong ngày thường giờ phút này biến mất không còn thấy tăm hơi."Tư Phượng. . . Chúng ta, bốn người chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ, một ngày cũng không tách ra. Được không?"
Nàng có điểm nũng nịu ý tứ cầu xin, mềm nhũn ngọt ngào như mật.
Hắn ngơ ngẩn gật gật đầu, rũ mi xuống, nói nhỏ: "Được."
Cơn gió mang theo hương thơm cuốn tung những cánh hoa, như trời mưa ào ào rơi xuống, Toàn Cơ chỉ vào những cánh hoa phấn hồng, cười nói: "Huynh xem, giống như trời mưa vậy!"
Lời còn chưa dứt, lại bị hắn dùng lực siết tay một cái, nàng ngẩn ra, chỉ nghe hắn thấp giọng nói: "Chớ có lên tiếng, hình như phía trước có người."
Nàng vội vàng nheo mắt nhìn lại, đã thấy ở nơi hoa rơi dày trên mặt đất kia, một thân ảnh màu tím nhạt lẳng lặng đứng ở đó, mái tóc dài như mây đen, mắt sáng nghiêng nghiêng. Nàng một cái nhướng mày như vậy, cả vườn hoa xuân trong nháy mắt đều mất đi màu sắc.
Cảnh tượng này hình như đã từng gặp phải, bốn năm trước nàng cũng là vô ý quay đầu, phá vỡ một bí mật, ai ngờ hôm nay, lại gặp được nàng.
Tuy rằng đây là lần đầu tiên nhìn thấy hình dáng của nàng, nhưng hai người cơ hồ lập tức liền biết thân phận nàng. Nếu nói còn có ai có thể được xưng tụng thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, không phải vị nữ tử áo tím này thì không thể rồi.
Nàng nhất định chính là thê tử của Đông Phương đảo chủ, độc dược khiến nam nhi đứt từng khúc ruột.