(Quyển 2) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 230

Editor: Phong Nguyệt

Chỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_

Các trang web khác là re-up. Hãy đọc bên truyenwiki1.com để ủng hộ editor.

"Có người nói, trong nhà cháu có mùi rất thối, có em nhỏ bị choáng. Đây là lệnh điều tra, yêu cầu gia đình phối hợp."

Kỷ Tiểu Tư đập trứng không bao lâu, mùi thối đã lan ra ngoài. Cô ta nhìn tin nhắn của chủ nhóm, nói không thể đập, cảm giác không tốt lắm.

Trứng quá thối, cô ta không dám mang ra ngoài, vội vàng tìm cách xử lí nó.

Cô ta vào nhóm tìm [Giáo Hoa], đáng tiếc, lúc đó Đường Quả đang bận thả thính Ngụy Việt, không online.

Cứ như thế, chưa đến mười phút, mùi thối đã theo cửa sổ lan ra ngoài. Có mấy đứa trẻ đang chơi bên dưới với một người cao tuổi bị thối đến ngất xỉu, người nhà vội đưa họ đi bệnh viện.

Khu tập thể tràn ngập mùi thối không thể miêu tả được. Mùi này ảnh hưởng đến sinh hoạt của họ nên họ lựa chọn báo cảnh sát.

Cảnh sát điều tra, thấy được mùi bốc ra từ nhà Kỷ Tiểu Tư nên tìm tới cửa.

"Cháu... Quả trứng này cháu nhặt được, không biết trứng gì, tò mò nên để trong nhà, không nghĩ là nó có mùi khó chịu như thế."

Kỷ Tiểu Tư muốn khóc. Cô ta sao biết quả trứng này không thể đập. Chủ nhóm nói chuyện không rõ ràng, báo hại cô ta cũng không thể giải thích rõ ràng.

Không cần biết cô ta giải thích thế nào, cảnh sát cũng đưa cô ta về cục, muốn cô ta phối hợp điều tra. Kỷ Tiểu Tư hết cách, đành phải gọi điện xin Phó Trác Thư giúp đỡ rồi mới đi theo.

Buổi chiều lên lớp, Đường Quả không thấy Kỷ Tiểu Tư. Cô liếc qua nhóm, thấy cô ta tìm mình một hồi lâu, cười lên một chút.

"Kỷ Tiểu Tư đâu rồi?"

"Bị đưa đến cục cảnh sát rồi. Khu nhà cậu ta có mấy người bị thối đến ngất xỉu."

"Ồ..."

Đường Quả không quan tâm. Để Kỷ Tiểu Tư nếm thử cảm giác bị người bài xích đi. Không biết người ta có bắt bọn họ chuyển nhà đi hay không nhỉ, cô có chút tò mò nha.

Trứng hỏng rồi cũng không có nguy hiểm gì, chỉ là mùi rất thối thôi.

[Kí chủ, Ngụy Việt đang trộm ngắm cô.]

Nó cảm giác rất đậu má. Nó kiểm tra Ngụy Việt lúc nhìn kí chủ, tim cậu ta đập không bình thường. Ngụy Việt thế này là dính thính kí chủ rồi.

Nó có chút thất vọng, dù sao Ngụy Việt cũng là người có thể ổn định nội tâm lâu nhất khi đứng trước mặt kí chủ.

Nó nào biết, đấy là bởi vì kí chủ nhà nó không có nghiêm túc thả thính, cô mới chỉ thả có một lần đã cắn câu luôn.

"Phó Trác Thư cũng không ở đây, đi cục cảnh sát với Kỷ Tiểu Tư rồi?"

Khóe môi Đường Quả cong lên, rạng rỡ cực kì. Ngụy Việt đang nhìn lén cô, tim đập thình thịch. Cậu vội gục xuống bàn, ra vẻ tôi không thèm nhìn cậu.

Rõ ràng cô hiện giờ rất khó coi, nhưng cậu càng nhìn càng thấy đẹp mắt. Chắc cậu bị bệnh rồi, mai có nên trốn học không nhỉ.

Tan học, Ngụy Việt không ra khỏi lớp ngay mà âm thầm quan sát cô bạn cùng bàn.

Thấy Đường Quả làm bài tập, cậu chợt hỏi, "Cậu không về nhà làm bài?"

"Ừ. Cũng không nhiều lắm, làm xong thì về."

"Làm xong cũng phải sáu rưỡi."

"Tớ có tài xế với vệ sĩ."

Ngụy Việt không nói nữa, yên lặng ngồi tại chỗ. Bạn bè trong lớp ai cũng biết Đường Quả có thói quen làm bài xong mới về. Họ chào cô một câu, còn mập mờ nhìn Ngụy Việt một cái, cười tủm tỉm rời đi.

Ngụy Việt: "..." Quạu nha.

Bình Luận (0)
Comment