Editor: Phong Nguyệt
Chỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_
Các trang web khác là re-up. Hãy đọc bên truyenwiki1.com để ủng hộ editor.
Đối mặt với nụ cười của Đường Quả, Mã Mậu suy nghĩ thật lâu rồi mới mở miệng, "Cậu rất hận tôi đúng không?"
"Đương nhiên." Đường Quả nói thẳng, "Vốn dĩ tao xinh đẹp như hoa, vì mày mà tao mới thành thế này, mày nghĩ tao có khả năng không hận mày ư?"
Lòng Mã Mậu cứng lại, áp lực đến khó chịu, "Xin lỗi."
"Lúc trước là tôi xúc động." Hắn bị cha mẹ dung túng, muốn cái gì sẽ bất chấp thủ đoạn để có được, không có được sẽ hủy đi, lúc này mới tổn thương người vô tội, "Tôi biết cậu sẽ không tha thứ cho tôi, nhưng tôi muốn nói xin lỗi cậu."
Bây giờ hắn mới hiểu chuyện, nhưng cũng không thể phủ định. Cô dù không có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, hắn vẫn bị cô hấp dẫn.
"Tôi muốn hỏi cậu một chút." Do dự một hồi, Mã Mậu lên tiếng, "Mùa đông mười năm trước, có phải cậu đi qua công viên trò chơi Thần Duyệt, giúp đỡ một cậu bé bị bắt nạt đánh người không?"
Đường Quả sửng sốt một chút, hồi ức lại kí ức của nguyên chủ, rất mau nhớ ra được chuyện đó.
"Hình như là có."
Nghe được câu trả lời chính xác, máu trên mặt Mã Mậu rút hết đi. Môi hắn run rẩy, cả người hắn run rẩy, trong mắt chỉ có một mảnh tuyệt vọng.
Là cậu ấy thật. Vì sao chứ? Hắn đưa tay lên, dùng hết sức lau nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy ra. Hắn vẫn lau, vội nói, "Cháu không sao, dẫn cháu đi đi."
Hắn vội vàng quay đi, khiến những người ở đây nghi hoặc.
Đường Quả nhìn bóng dáng Mã Mậu, cười thâm thúy, "Thì ra còn có chuyện như vậy, bảo sao hắn liếc cái đã thích Kỷ Tiểu Tư."
Nguyên chủ đi học đều có tài xế đưa đón, gần như là không gặp được Mã Mậu. Mà nhà Kỷ Tiểu Tư cách trường học không xa, dễ gặp Mã Mậu thường xuyên, nhận nhầm Kỷ Tiểu Tư thành nguyên chủ cũng là chuyện bình thường.
Tuy có nhạc đệm này nhưng Đường Quả rất hài lòng, tổn thương người mình để ý khi còn bé, Mã Mậu chắc phải thống khổ lắm.
[Kí chủ, tôi cảm giác cô đang rất vui.]
"Không vui sao được, kẻ thù đã vào tù, nhà họ Mã xem ra cũng chạy không thoát. Cả nhà vào lò đào tạo lại để làm người đi."
"Quả Quả." Vợ chồng họ Đường ôm Đường Quả, đến giờ họ mới thực sự cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng rồi nhìn thấy mặt của con gái, họ lại khổ sở.
Đường Quả nhìn lên cười với họ, "Không cần lo đâu ạ, các bạn rất thích con, không phải thích vì ngoại hình của con đâu."
Học sinh C2-3 cũng vội vàng phản ứng lại, rằng chúng cháu rất nể giáo hoa Đường, hai vợ chồng lúc này mới yên tâm một chút.
Ngụy Việt vẫn ngồi một bên, ở đây có bố vợ mẹ vợ, có các bạn học, cũng có nhiều nhân vật lớn, cậu tuy muốn ôm bạn gái, muốn nắm tay bạn gái cực kì nhưng lại không chịu được nhiều ánh mắt nhìn mình như thế.
Sau hôm nay, cậu càng muốn quản lí họ Ngụy hơn.
Mã Mậu vào tù, Kỷ Tiểu Tư mơ mơ hồ hồ. Tuy cô ta không có tội, chỉ là vô tình hại người, nhưng ánh mắt các bạn cùng lớp khiến cô ta khó chịu cực kì, còn khó chịu hơn cả trước kia.
"Tiểu Tư, đừng buồn, có tớ bên cạnh cậu." Cô bạn xinh xắn này là bạn của Kỷ Tiểu Tư, "Cậu cũng không cố ý, tranh thủ thời gian đi xin lỗi Đường Quả đi. Bạn ấy là người rất tốt, chắc chắn sẽ tha thứ cho cậu."
Kỷ Tiểu Tư lúc đầu rất cảm động, nhưng nghe cô bạn nói muốn cô ta xin lỗi Đường Quả, lập tức đẩy cô ấy ra, hét lớn, "Cái gì cũng là tao sai đúng không? Tao sai ở đâu, tao cùng lắm chỉ là tránh né thằng điên Mã Mậu kia, ai bảo con nhỏ đó cản đường tao? Nếu nó không đứng đó, tao sẽ đụng phải nó à?"