"Kiều Nghiệt không phải người tốt."
"Ít nhất là không tốt với phụ nữ."
Không cần biết Lương Triều khuyên thế nào, Đường Quả vẫn không thay đổi chủ ý.
Ngay lúc này có người tới nói sắp bắt đầu quay.
Hôm nay Đường Quả với Bạch Văn Văn diễn chung. Người ngoài thấy, Đường Quả không có kĩ thuật diễn, còn Bạch Văn Văn là một tay mơ có ít nhiều kinh nghiệm.
Hai người diễn chung với nhau, bọn họ rất muốn nhìn xem Thạch Tùng sẽ chửi bới thế nào.
Vai của Đường Quả là nữ phụ thành tích xuất sắc, xinh đẹp hào phóng tên Lâm Vi Vi, là một giáo hoa.
Bạch Văn Văn đóng nữ chính, học lực trung bình, ngoại hình thuộc về loại xinh xắn hiền lành tên Lâm Tri Tri. Lúc Lâm Tri Tri mới sinh, bị kẹt lại ở trong đáy huyệŧ một hồi lâu, nên từ đó đến giờ cơ thể vẫn luôn không tốt.
Bởi thế, người trong nhà coi Lâm Tri Tri là bảo bối.
Vai của Lương Triều là nam chính đẹp trai giàu có, vừa kiêu ngạo vừa dịu dàng, là bạch mã hoàng tử trong mắt các cô gái, tên Tần Mạt.
Editor: Phong Nguyệt
Chỉ đăng trên wa.ttpa.d _phongnguyetnguyet_
Lâm Vi Vi kiêu ngạo tự tin, còn có chút chảnh. Người thích cô rất nhiều, người không thích cô cũng rất nhiều.
Lâm Tri Tri dịu dàng hiểu chuyện, rất nhiều người thương hại cô ta, nhìn cơ thể đơn bạc của cô ta, không ai đành lòng tổn thương.
Cảnh đầu có suất diễn của cả ba người, là ngày đầu tiên Lâm Tri Tri và Lâm Vi Vi chuyển đến trường của Tần Mạt.
Tất cả đều bị dáng vẻ tràn đầy sức sống của Lâm Vi Vi hấp dẫn, chỉ có Tần Mạt chú ý đến một Lâm Tri Tri đứng bên cạnh cười nhạt.
[Kí chủ, có người đổ keo dán vào chỗ của cô.] Hệ thống 875 nhắc nhở, Bạch Văn Văn đứng trên bục giảng vẫn duy trì cười nhạt.
"Chỗ của Đường Quả thế nào?"
[Không có.]
Bạch Văn Văn cười lạnh, biết ngay mà. Dù sao ả diễn được nữ chính cũng là vì có người hỗ trợ, chắc ai đó ghen tị với ả.
Sau khi giới thiệu xong, vốn dĩ Đường Quả đóng vai Lâm Vi Vi bước xuống trước.
Nhưng Bạch Văn Văn cướp lấy cơ hội, đi trước một bước. Đi qua chỗ có keo dán, ả không ngồi xuống.
Còn Đường Quả bị đạo diễn kêu dừng hay không cũng không liên quan đến ả, dù sao ả cũng chướng mắt Đường Quả. Tai tiếng rồi mới nhớ đến tình đầu, đúng là ghê tởm.
Bạch Văn Văn đến chỗ của Đường Quả. Chi tiết chỗ ngồi này, đổi một chút cũng không ảnh hưởng cốt truyện.
Đường Quả đi sau ả, nhìn Bạch Văn Văn cẩn thận ngồi xuống.
Thấy trên ghế có keo dán trong suốt, cô cười lên, đây là một hành động không nên có. Thạch Tùng không kêu cắt, ông cho rằng nụ cười của Đường Quả có ý gì đó, rồi còn dáng vẻ săm soi xung quanh nữa, dường như đang muốn nói, à há, tôi phát hiện rồi nha.
Lâm Vi Vi là một nhân vật thông minh kiêu ngạo, ông có phần mong chờ xem Đường Quả sẽ làm gì.
Sau đó, ông thấy Đường Quả cầm khăn giấy cong lưng xuống, xong lại từ từ đứng dậy, "Quà tặng thế này, tớ không thích lắm đâu."
Nói xong, cô giơ khăn giấy lên, nhướn mày, "Không ngờ là ngày đầu tiên đã có người ghét tớ giỏi rồi."
"Thưa cô, hành vi phá hoại của công thế này có nên phê bình hay không ạ?" Sau đó cô lấy một quyển sách của người bên cạnh, đặt xuống ghế rồi ngồi xuống, "Bạn gì ơi, sắc mặt cậu kém quá."
Đường Quả cực kì vui vẻ, tự dưng có thêm lời thoại.
Diễn viên quần chúng bên cạnh cô cũng rất vui vẻ, ngay lập tức hiện ra vẻ tái nhợt. Cô nàng vội nín thở, khiến gương mặt của mình lúc xanh lúc trắng, giống như vừa làm chuyện xấu bị người ta bắt quả tang.
Quả nhiên là bị Thạch Tùng quay lại. Ông nghĩ, diễn viên quần chúng này phản ứng không tồi, cực kì vừa lòng.
Bạch Văn Văn: "..."
Diễn viên quần chúng: "Ha ha ha ha...." Bọn họ chết cười mất thôi.