(Quyển 2) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 302

Trong lòng Bạch Văn Văn có chút thoải mái, tranh thủ thời gian nói lời thoại tiếp theo, "Chị, em xin lỗi." rồi cũng lộ ra ánh mắt thống khổ rất phù hợp, "Nếu như Tần Mạt thích chị, em nhất định sẽ không chen vào giữa hai người. Nhưng ngay từ đầu người Tần Mạt thích là em."

"Em biết chị rất thích cậu ấy, Cả trường đều biết. Thấy chị vui vẻ như thế, em không biết nói với chị thế nào."

Bạch Văn Văn sảng khoái vô cùng, thấy chưa, thấy rõ Tần Mạt thích ai chưa? Có cảm thấy bị vả mặt không?

"Từ bé đến giờ, chị lúc nào cũng tài giỏi, em kém chị, cũng không dám tranh đoạt cái gì với chị. Nhưng Tần Mạt... em xin lỗi, em không thể nhường cho chị."

Lâm Tri Tri vốn dịu dàng quật cường ngẩng đầu lên, "Vì cậu ấy thích em, nên em không thể vì chị là chị em mà nhường cho chị, như thế sẽ tổn thương đến cậu ấy."

Bạch Văn Văn sảng khoái cực kì, còn xả ra với hệ thống, "Bộ này nghẹn chết tôi."

Tiếp theo là lời thoại của Đường Quả. Cô nhìn Lương Triều đóng vai, nở nụ cười trong nước mắt, "Nếu cậu thích nó, sao lại không nói sớm?"

"Nhìn tôi thổ lộ với cậu mỗi ngày, cậu vui lắm đúng không?"

"Thỏa mãn lắm đúng không?

"Đắc ý lắm đúng không?"

Bạch Văn Văn: "..."

Diễn viên quần chúng: "..." Hình như sai thoại rồi?

Nhưng Thạch Tùng không hô cắt, bọn họ cũng không dám ho he gì.

Đường Quả đi đến trước mặt Lương Triều, cười lạnh, "Chơi đùa với tôi vui không?"

Ngay sau đó là một tiếng chát, xung quanh sợ ngây người.

Editor: Phong Nguyệt

Chỉ đăng trên wa.ttp.a.d _phongnguyetnguyet_

Bạch Văn Văn cũng sợ ngây người, vội gọi hệ thống, "Cô ta điên rồi đúng không? Nhập diễn quá sâu, coi Lương Triều thành Tô Hòa?"

[Kí chủ, nhiệm vụ của cô là chinh phục đàn ông.]

[Phát hiện mục tiêu chinh phục, Kiều Nghiệt, có chinh phục hay không?]

Bạch Văn Văn không nghĩ gì mà đồng ý ngay, tiện hỏi mức độ yêu thích.

[Mức độ yêu thích của Kiều Nghiệt hiện tại là -90.]

Bạch Văn Văn thiếu chút nữa ngất xỉu, sao lại là -90?

Bên này Thạch Tùng không kêu cắt, Đường Quả vẫn tiếp tục. Lương Triều nhìn Đường Quả, gương mặt không thể tin được, trong lòng anh cũng thật sự không thể tin được.

Nhưng mặt anh không đau. Đường Quả đánh anh không dùng lực, chỉ là tiếng rất vang.

Bạch Văn Văn vội chạy đến che chở Lương Triều, vẻ mặt cảnh giác nhìn Đường Quả, lời thoại trước còn chưa kịp nói.

Thạch Tùng không bảo dừng, ả chỉ có thể căng da đầu, vận động đầu óc để tận lực duy trì hình tượng dịu dàng của mình.

"Chị..."

Đường Quả không nhìn Bạch Văn Văn, chỉ nhìn chằm chằm vào Lương Triều, "Tôi muốn ra nước ngoài."

"Hai người cứ yêu nhau đi."

Nói xong, cô xoay người, không lưu luyến chút nào.

Chỉ là máy quay vẫn luôn đi theo cô. Nước mắt vốn đã nhịn được rồi lập tức tuôn ra. Cô điên cuồng chạy, để lại một hình bóng vừa cao ngạo vừa chật vật trong mắt hai người.

Không phải cô không thích Tần Mạt, chỉ là Tần Mạt thích Lâm Tri Tri, người kiêu ngạo như cô khinh thường đoạt người với em gái.

Ngay từ đầu là cô không biết, biết rồi cô sẽ không thích Tần Mạt nữa.

Người xung quanh chớp mắt đã hiểu rõ nữ sinh này nghĩ gì.

Một cô gái đã học giáo dục cao đẳng, tự tin kiêu ngạo, sao có thể đoạt người với em gái.

Cô chỉ có một lựa chọn, rời xa, ngẩng cao đầu mà rời xa nơi này.

Không hiểu sao bọn họ có chút đau lòng.

Đương lúc mọi người chưa tỉnh, Kiều Nghiệt đã rời đi, chặn Đường Quả lại ở cổng trường.

Hắn định rút khăn giấy ra, kết quả là người phụ nữ kia tủm tỉm đi về phía hắn, tay hắn cứng đờ lại.

Cô vừa đi tới đã ôm lấy cánh tay hắn ngay, cực kì thân mật, "A Nghiệt à."

Bình Luận (0)
Comment