"Tiểu Quả, em mua cái vali này ở đâu đấy?"
Lương Triều múa may khảm đao trong tay, nhìn cái vali liên tục mở đường, đột nhiên phát hiện ra mình mang đao đi cũng vô dụng.
Trước màn hình máy tính, ngàn vạn dân mạng cũng đang chòng chọc chờ Đường Quả trả lời.
Ngay cả đạo diễn Thường cách đó không xa cũng dỏng tai lên nghe.
"Người khác đưa cho."
Cái vali này là cô lấy được từ Emmanuelle trong nhóm, vị diện tinh tế phát triển hơn so với nơi này không biết bao nhiêu lần, cái vali này tính ra còn là một phiên bản khá cổ xưa rồi.
"Ai đưa mới được?"
"Đúng, nữ thần, cầu chị nói cho em biết là ai đưa cho chị!!"
Người xem hỏng mất.
Thường Nguyên cũng hỏng mất. Vừa rồi con gái ông còn gọi điện đến nói muốn mua cái vali này.
"Mọi người phải trải qua ba thử thách mới có thể đến nơi được chỉ định." Thường Nguyên mở miệng, "Một, thuận lợi đi qua bụi cỏ."
Thấy không ai để ý, ông âm trầm nói, "Đừng nghĩ đi qua bụi cỏ là dễ, tổ tiết mục đã tăng độ khó lên, phía trước có thể có bẫy."
"Sau khi qua bụi cỏ thì sẽ đến một ngọn núi, cần phải leo qua. Tổ tiết mục sẽ cấp dây an toàn, cam đoan mọi người không ngã xuống. Còn bò lên thế nào, mang theo hành lí ra sao," Thường Nguyên thâm ý nhìn Đường Quả, ông không tin cái vali này cũng có thể leo núi được, "phải xem bản lĩnh của mọi người rồi."
Người xem nghe được, sôi trào.
"Đạo diễn Thường nói đùa như thật."
"Ha ha ha ha, muốn cười vãi. Cái vali có thể đi qua bụi cỏ, nhưng leo núi..."
"Vali lớn như thế, chắc chắn là không mang lên được, ngay cả ảnh đế Lương cũng không xách nổi."
"Đường Quả muốn khóc."
"Nha nha nha, chờ cô ta khóc."
Cầu mà không được cái vali, người xem có chút thẹn quá hóa giận, chờ Đường Quả mất mặt.
Thường Nguyên xem phản ứng của mọi người, không ít người nhìn cái vali của Đường Quả, hiển nhiên không ai nghĩ cô có thể leo núi với một cái vali.
"Thử thách cuối cùng, qua sông. Tổ tiết mục không chuẩn bị trước công cụ, làm sao đi qua thì phải tự xem chính mình." Thường Nguyên vui vẻ nói, rồi tránh đi.
Thôi Ni: "Em trai, hiện tại chị muốn choảng vỡ đầu chó của đạo diễn Thường."
"Chị, em cũng muốn đánh."
Người xem: "Ha ha ha ha ha..."
Lương Triều nhớ chốc nữa phải leo núi rồi phải sang sông, liếc cái vali, "Tiểu Quả, không có vấn đề gì chứ?"
"Tôi khuyên cô, bỏ bớt chút đồ không cần thiết đi. Cái vali này tuy tốt nhưng không thích hợp để đi dã ngoại." Không biết từ lúc nào Tô Hòa đã đi đến gần Đường Quả. Hiện giờ đang quay trực tiếp, gã đương nhiên sẽ không mở miệng nói Đường Quả không được thế này thế nọ, "Tí nữa leo núi không ai giúp cô."
Người xem thấy giọng Tô Hòa lạnh như băng cũng không cảm thấy phản cảm tí nào, ngược lại còn thấy ảnh đế Tô rất có lương tâm.
Còn đối xử với người đã đá mình tốt như thế, khuyên người ta sớm bỏ cái vali cồng kềnh đi.
"Ảnh đế Tô đúng là nam thần của em."
"Nam thần, nam thần, em yêu anh."
"Càng ngày càng thích Tô Tô."
Bạch Văn Văn cười nhạt, "A Hòa nói đúng, vali lớn như vậy, leo núi rất bất lợi."
"Không cần." Đường Quả từ chối. Mục đích Tô Hòa khuyên cô chỉ có một: chọc giận cô, khiến cô lộ ra vẻ giương nanh múa vuốt.
Thằng chó này cực kì tàn nhẫn.