Tối hôm đó, Lương Triều nghe Đường Quả nói, sở dĩ bị nhiều người chú ý thế chẳng qua là không kìm được cảm giác suиɠ sướиɠ khi thấy Tô Hòa xui xẻo.
Cô cũng nói, cô có thù với Tô Hòa, không có thích.
Sau mấy ngày quan sát thêm, Lương Triều xác nhận rằng ánh mắt Đường Quả nhìn Tô Hòa không có tí độ ấm nào.
Bạch Văn Văn dường như cũng không xuất hiện trước mặt anh nữa, thậm chí còn nhìn ánh với vẻ chán ghét khiến anh cảm thấy thật kì quái.
Những ngày tiếp theo, Đường Quả với Lương Triều rất suиɠ sướиɠ.
Ai cũng cảm thấy Đường Quả toàn năng, không chỉ bắt cá còn đi săn, thậm chí còn biết hết các loại thực vật trong rừng để đi tìm ra cái ăn.
Bọn họ ở đây một tháng không có khả năng chỉ ăn thịt, còn cần phải ăn chút rau củ với trái cây nữa.
Ngày nào Đường Quả và Lương Triều cũng vui vẻ ra ngoài rồi thắng lợi trở về.
Ăn không hết cô sẽ chia cho người khác, trừ bên Tô Hòa.
Tô Hòa và Bạch Văn Văn, không cần nói cũng biết có bao nhiêu xấu hổ.
Người xem cũng chết lặng.
"Nhắm vào không chút che dấu nhưng chẳng hiểu sao mị càng ngày càng quen."
"Cô ta có độc."
"Nhưng chị ấy lợi hại thật, tôi xem mà biết không ít rau quả trái cây dại đấy."
"Tôi lên mạng tra thử rồi, cô ấy nói đúng hết. Còn có mấy thứ trên mạng cũng không có cơ. Nghe đâu mấy nhà nghiên cứu thực vật học đang đi về chỗ khu rừng đó để nghiên cứu mấy loại chưa ghi lại."
"Wow, trâu đến thế cơ à."
Cứ thế nửa tháng trôi qua, Lương Triều còn tăng thêm mấy cân. Trừ bên Tô Hòa ra thì ai cũng tăng cân cả.
Hai người Đường Quả và Lương Triều lúc nào cũng sạch sẽ, thoải mái dễ chịu.
Những người khác không giống thế, ít nhiều có chút chật vật. Đặc biệt là Tô Hòa với Bạch Văn Văn, cả hai đều xanh xao vàng vọt.
Thôi Ni với Thôi Nguyên Bân nói thầm với nhau, "Ngàn vạn lần đừng đắc tội Đường Quả."
"Ừ em, về sau thân thiện với Đường Quả chút."
"Cô ấy thật thú vị." Sở Nặc nói với Bạch Ngưng Tuyết.
Bạch Ngưng Tuyết ngẩng đầu nhìn về phía cô gái đang nướng cá, cong môi lên, "Lần đầu tiên tôi thấy có người mà Bạch Văn Văn không làm gì được."
Bạch Văn Văn từ khi đi du học về đã thay đổi không ít. Cô phát hiện ra người đối nghịch với Bạch Văn Văn sẽ gặp xui xẻo.
Bởi vì quá cổ quái, cô vẫn luôn tránh xa Bạch Văn Văn, tận lực không tiếp xúc với ả.
Không ngờ rằng Bạch Văn Văn còn có khắc tinh, cô hi vọng khắc tinh này sống thật thọ.
Editor: Phong Nguyệt
Chỉ đăng trên watt*pad _phongnguyetnguyet_
Hai ngày sau, Thường Nguyên gọi tất cả đến, "Nhà đầu tư thần bí giao cho mọi người một nhiệm vụ."
"Họ sẽ cho người nhảy dù đặt đồ đến các vị trí khác nhau. Chỉ cần mọi người tìm được đồ trước khi kết thúc phát sóng, có thể đạt được một trăm triệu tiền thưởng và tổ chiến thắng được đầu tư một bộ điện ảnh."
Đừng nói những người ở đây, những người đang xem trực tiếp cũng sôi trào.
"Thật muốn biết nhà đầu tư thần bí là ai, chơi mà có thể chơi được như vậy."
"Nếu tôi có tiền tôi cũng mời minh tinh đến chơi trốn tìm."
Ngày hôm sau, tất cả cầm bản đồ tổ tiết mục phát, bắt đầu đi sâu vào bên trong.
Nhiệm vụ lần này có chút nguy hiểm, vì không có ai đi theo bọn họ, chỉ có flycam mini.
Đạo diễn Thường cũng đã nói, tổ tiết mục trước đó đã tới vây khu vực này lại, sẽ không có thú dữ đến.
Hội Đường Quả đi chưa được bao lâu, bờ sông bên kia đã có người tới.
Thường Nguyên nhìn thấy, lắp bắp kinh hãi.
Flycam mini chỉ quay người tham gia gameshow nên người xem không biết được tổ tiết mục đang làm gì.
"Ngọn gió nào đưa cậu đến đây vậy?"