"Chú ý chú ý, máy bay trực thăng bên trên, năm phút nữa nhảy dù."
Bốn tổ nghe bộ đàm truyền âm thanh đến, đây là nhà đầu tư thần bí chuẩn bị cho.
"Nhà đầu tư này biết chơi thật." Lương Triều buồn cười, "Tiêu cả một vố lớn chỉ để chúng ta đi vào trong tìm đồ."
Nhà anh có tiền anh cũng không chơi thế.
"Anh đoán có lẽ là con ông cháu cha nào đấy."
Lương Triều cũng không để ý tiền thưởng và đầu tư phim điện ảnh, anh không thiếu mấy thứ này, tham gia chỉ vì vui thôi.
Chị em họ Thôi không giống thế, hai người họ xuất thân ở tầng dưới, đây là cơ hội của họ.
Gia thế của Sở Nặc với Bạch Ngưng Tuyết không tệ, nhưng cũng không đến mức không quan tâm trình độ, nên cũng rất thích trò chơi này.
Tô Hòa càng không cần phải nói, vốn là cậu cả nhà họ Tô, nhờ "nỗ lực" mà bò lên trên đỉnh, hiện tại đây là cơ hội cực kì quan trọng đối với gã.
"Vẫn là chúng ta chơi vui nhất." Lương Triều cười, lộ ra hàm răng trắng, "Em có Kiều Nghiệt, không thiếu cái gì."
So với Tô Hòa, anh nghĩ Kiều Nghiệt cũng không tệ, ít nhất là có thể cho cô tài nguyên và nâng đỡ cô.
Kiều Nghiệt xem phát sóng trực tiếp với Thường Nguyên, nghe Lương Triều nói, lên tiếng, "Lương Triều cũng không tệ lắm."
Thường Nguyên: Đừng tưởng ông không biết gì.
Sao trước giờ không phát hiện ra cậu ta không có nguyên tắc như thế nhỉ.
"Tôi tính để Lương Triều thử vai nam chính trong phim mới của tôi."
Thường Nguyên không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ ha ha cười, "Cậu vui là được."
Thấy hắn chỉ một lòng nhìn Đường Quả, ông hơi lắc đầu.
"Ánh mắt của cậu không tồi."
Ông nhìn Đường Quả tránh thực vật có độc với rắn độc các thứ, phản ứng nhanh nhẹn cực kì. Con dao của cô vung lên, một nhát nhanh tàn nhẫn chuẩn xẻ con rắn đến bảy tấc, hoàn toàn không kịp phản ứng lại.
Tương phản, Lương Triều giống hệt một cô vợ nhỏ, bị rắn dọa đến tái xanh mặt, còn kéo kéo tay áo của Đường Quả, mặt mũi mất hết.
Editor: Phong Nguyệt
Chỉ đăng trên watt//pad _phongnguyetnguyet_
Người xem:
"Hình tượng của ảnh đế Lương lại sụp đổ."
"Mất mặt quá ảnh đế Lương ơi, phải núp sau lưng Đường Đường."
"Đường Đường nhà ta ngầu quá đi, một dao trí mạng, rắn độc còn không có thời gian giãy dụa."
"Tui khá tò mò, Đường Đường có thân thủ tốt như thế sao lại toàn diễn vai "tôi đẹp nhất.""
"Hầy... Chắc diễn vì đam mê."
Ngay lúc này, phát sóng chợt tối sầm. Tổ tiết mục ngay lập tức hoảng loạn, vội vàng liên hệ với các tổ.
Kiều Nghiệt cũng ngồi dậy, nghiêm túc, "Chuyện gì xảy ra?"
"Đi kiểm tra một chút." Thường Nguyên vội vàng nói, "Liên hệ với bọn họ, yêu cầu về ngay."
Ở đây là rừng rậm nguyên sinh, nếu không rõ tình huống bên trong, bọn họ không dám phát trực tiếp.
Người đang xem trực tiếp ngơ ngác, một vài người gọi cho tổ tiết mục, còn lên Weibo hỏi thăm tình hình.
Tổ tiết mục nói có tình huống khẩn cấp, có thể đang ở chỗ bị nhiễu sóng, đang cố gắng xử lí.
[Kí chủ, xuất hiện từ trường nhiễu sóng, có cần phát lên vệ tinh ngay không?]
"Tạm thời chưa cần."
Cô lấy di động ra, không có sóng thật, gọi mãi không được.
Lương Triều cầm bộ đàm để nói chuyện, muốn liên hệ nhân viên, vừa rồi có nói sẽ thả đồ xuống.
Nhưng mà... cũng không có phản ứng.