"Ầm ầm ầm-----"
"Anh Nghiêm, anh không sao chứ?"
Nhan Niệm lăn qua một bên. Zombie nhảy lên cao, một tát quăng ả bay ra xa. Ả đụng mạnh vào vách tường, kêu thảm một tiếng.
Nghiêm Nghị bị zombie đánh ngã nằm một bên, hai người chật vật, mặt mũi bầm dập.
Nhìn thấy zombie đi về hướng Nhan Niệm, Nghiêm Nghị không chịu được, lộ ra thực lực cấp ba, phóng như bay về phía zombie.
Vốn tưởng đánh nhau với zombie đồng cấp sẽ dễ như trở bàn tay.
Nhưng mà...
Trong mắt zombie hiện lên tia hung dữ. Nó chạy thật nhanh, nhảy lên đá vào ngực Nghiêm Nghị. Một cước rất mạnh, miệng Nghiêm Nghị phun máu tươi ra. Gã bay ra ngoài, chạm đất, âm thanh rất lớn.
Đường Quả cắn hạt dưa, đánh giá, "Chiêu này sạch sẽ lưu loát, không tồi."
Zombie không quên lời Đường Quả nói muốn đánh người phụ nữ kia; nó đi đến trước mặt Nhan Niệm, móng tay đỏ máu nhấc cổ ảo Nhan Niệm lên, bàn tay vả bốp bốp lên mặt Nhan Niệm.
Không bao lâu sau, mặt Nhan Niệm sưng lên, hoàn toàn không nhìn ra vẻ đẹp.
"Anh... Anh Nghiêm."
Nhan Niệm không hiểu vì sao zombie này lại thích đánh mặt ả.
Thời gian tu luyện của ả không dài, trong không gian trừ đất linh tuyền với công pháp tu luyện cũng không có đồ khác.
Thực lực của zombie này chỉ sợ đã ngoài tiếp nhận của ả, ả không thể phản kháng được.
Nghiêm Nghị từ trên mặt đất bò dậy, nhìn gương mặt bị đánh sưng lên của Nhan Niệm, lòng giận dữ, lao về phía zombie.
Zombie ném Nhan Niệm xuống, bắt đầu đánh Nghiêm Nghị; con ngươi hung tợn của nó biến thành vui vẻ, nó cảm giác được vương rất vui nên đánh Nghiêm Nghị càng ngày càng tàn nhẫn.
"Vậy mới nói, zombie là một loại sinh vật rất đáng yêu." Đường Quả cười tủm tỉm, trong lòng cực kì suиɠ sướиɠ.
Ngay lúc này, cô cảm giác được có một ánh mắt. Nhìn theo hướng đó, là một người đàn ông. Anh có ngũ quan sắc bén, rất ngầu, khiến người khác cảm thấy ớn lạnh.
Nhưng cô nhìn ra trong mắt anh không có ác ý.
Cô cắn hạt dưa, không có ý đứng dậy, quét mắt sang nhìn Nghiêm Nghị còn đang bị đánh, "Anh là ai?"
Người đàn ông đi về phía cô, đánh giá cô không chút che giấu, "Thời Thừa."
"Không quen." Đường Quả nheo mắt lại, Thời Thừa sao lại ở đây?
[Ký chủ, linh hồn Thời Thừa dị thường, nhưng vì sao tôi lại tra không ra. Cơ mà tôi cảm nhận được anh ta không có ác ý với cô.]
Đường Quả nhướn mày, cũng không để ý, vẫn hào hứng xem Nghiêm Nghị và Nhan Niệm bị zombie đánh.
Thời Thừa đứng bên cạnh cô, không nói một lời, cũng quan sát hai người bị đánh.
"Có muốn theo tôi không?" Một hồi lâu sau, Thời Thừa hỏi.
Đường Quả có chút kỳ quái, bật cười, "Vì sao tôi phải theo anh?"
Thời Thừa trầm mặc, suy tư một chút rồi đáp, "Cô cần một chỗ để sống. Tôi có thể bảo vệ cô, không ai ở mạt thế có thể bắt nạt được cô."
Lời này khiến Đường Quả cười càng lớn, người này có ý gì?
"Vì sao?"
Thời Thừa không nói, căn bản là không thể nói rằng cô với Nghiêm Nghị liên lụy, cuối cùng bị Nghiêm Nghị bắn một phát vỡ sọ.
Không sai, anh trọng sinh.
Đời trước anh chiếm nửa giang sơn, trong lòng chỉ có một tiếc nuối, đó là phút cuối cùng không thể ngăn cản Nghiêm Nghị gϊếŧ Đường Quả.
Nếu ngay từ đầu anh đón Đường Quả đi, sẽ không có một bi kịch như thế.
Anh cũng không biết một người có trái tim lạnh như băng như mình vì sao nhìn thấy nụ cười khi chết của cô lại cảm thấy khổ sở.