Tới căn cứ Lạc Nhật, Nguyên Bình xuống xe mà choáng. Sếp nói cô Đường có thể không hài lòng lắm cơ mà?
Vì sao anh ta cảm thấy cô Đường này cực kì vui, hỏi ý nào ra ý nấy, là một người cực kì biết hưởng thụ.
Thời Thừa đứng chờ bên ngoài căn cứ, nhìn người phụ nữ nhảy xuống xe mà không khống chế được nội tâm kích động, vội chạy như bay đến trước mặt cô.
"Lần này ở lại được không?"
Đường Quả cười cười nhìn anh, "Anh thích em à?"
"Ừ." Anh đáp thẳng thừng, tựa như đang chờ cô kiểm duyệt.
Tâm tình buồn bực của Đường Quả bay màu, cả người cô ấm lên, "Thích đến mức nào?"
"Rất thích."
"Ồ..."
Dường như sợ Đường Quả không tin, Thời Thừa vội đáp, "Về sau căn cứ cho em làm chủ cũng được."
Nguyên Bình lau mồ hôi, sếp à, sếp muốn thế thật hả? Cưa gái phải cưa như thế này?
[Ký chủ, trung khuyển, trung khuyển đó. Có tài, không có tí vết nhơ, có thể chiều cô lên giời, cô không cần áp lực đâu nha.] Hệ thống mừng rỡ, trung khuyển gì gì đó, nó thích nhất.
"Được, anh có thành ý như thế rồi thì em không khách khí nữa."
Gì?
Nguyên Bình há hốc mốc, cái cô này muốn thật đấy à?
"Về sau anh quản lý căn cứ vì em."
Nguyên Bình: "...." Ơ hay cái cô này!
Thời Thừa cười, hơi do dự nắm lấy tay cô. Cảm giác được cô không giãy dụa, anh mừng thầm trong lòng, mắt nghiêm túc lại, "Vậy là em muốn cho tôi một cơ hội?"
"Của hồi môn em cũng đã nhận rồi, anh nói xem?"
Thời Thừa hơi bất ngờ. Anh cứ ngỡ sẽ nhìn thấy một người phụ nữ tuyệt vọng trước mặt mình, không ngờ rằng.... sẽ có tin mừng như thế.
Anh chần chờ một chút, "Nghiêm Nghị thì sao?" Cô vẫn luôn yêu gã, yêu sâu đậm.
"Quên rồi." Đường Quả dứt khoát, "Từ lúc em ra khỏi căn cứ Dương Quang, cuộc sống của em không có Nghiêm Nghị tồn tại, thế nào, hài lòng không?"
Hài lòng, cực kì hài lòng, anh vốn không cần nhiều như thế.
Anh thích cô từ khi nào anh cũng không rõ, nhưng chỉ cần cô đồng ý ở bên cạnh anh, anh sẽ ở loạn thế này bình thiên hạ, chỉ vì cô.
Hóa ra anh trọng sinh là vì cô. Thời Thừa cảm thấy hạnh phúc.
"Sau này em thích anh nhé?"
Lời ngon tiếng ngọt của người phụ nữ, không ai có thể từ chối được. Dù Thời Thừa có cứng rắn đến mấy cũng bị đôi mắt xinh đẹp nghiêm túc của cô làm trái tim loạn nhảy.
"Thích anh hơn thích Nghiêm Nghị." Đường Quả bổ sung thêm, "Được không?"
Đương nhiên là được. Thời Thừa luống cuống chân tay, không biết đáp sao cho vừa.
Đường Quả nhịn không nổi, nhón chân lên xoa đầu anh, "Đáng yêu quá, xứng đáng được thích."
Nguyên Bình: Sếp thành cún con rồi? Còn cười ngây ngô nữa, xem ra vui lắm nhỉ.
"Em nghe Nguyên Bình nói anh chuẩn bị sẵn phòng cho em?"
Gương mặt lạnh lùng của Thời Thừa nhiễm một tầng đỏ ứng. Anh nắm tay cô không chịu buông ra, nhẹ bước dắt cô vào trong căn cứ, "Ừ."
"Chuẩn bị riêng, anh đưa em đi xem."
"Được."
Thời Thừa thỏa mãn, tin mừng ngoài ý muốn. Anh không quá hiểu cô, kể cả kiếp trước lẫn kiếp này.
Nhưng còn quan trọng nữa đâu? Cô đã vào trong căn cứ, đã thành người của anh, anh hoàn toàn có đủ thời gian để tìm hiểu cô. Việc anh cần làm là vì cô mà quản lý một trời yên bình, yêu cô và bảo vệ cô.
Đúng, đây là ý nghĩa của cuộc đời anh kiếp này.
Anh cũng không rõ vì sao mình kích động đến mức đấy.