"Tiểu Quả, cô đang đùa đúng không? Cô sao mà là zombie được?"
Đường Quả mỉm cười, "Không đùa, tôi là zombie thật."
Khóe miệng Thiệu Thanh giật giật, anh ta không tin.
"Quả Quả thật sự là zombie." Thời Thừa nói đỡ cho cô. Thấy đám người nghi ngờ, anh nói tiếp, "Từ khi các cậu biết đến cô ấy thì cô ấy đã là zombie rồi."
Mấy người Thiệu Thanh trừng mắt, vậy là...
"Nếu muốn hỏi vì sao Quả Quả thành zombie, từ lúc cô ấy ra khỏi biệt thự lấy thuốc cho Nghiêm Nghị đã thành zombie."
Nói đến chuyện lày, trong lòng Thời Thừa không thoải mái lắm. Nghiêm Nghị là cái thá gì chứ.
"Cô ấy lấy thuốc cho Nghiêm Nghị, bị zombie cắn ở tiệm thuốc." Thời Thừa kể ngắn gọn, "Còn vì sao lại giấu giếm, chắc ai cũng hiểu."
Miệng Thiệu Thanh chua xót, không nhịn được mà hỏi, "Vậy... Vậy còn ngọc bội?"
"Của tôi." Đường Quả không quan tâm lắm, "Nhan Niệm đổi lấy nó bằng một hộp Penicillin."
"Còn vì sao không giống, là vì cô ta lấy máu nhận chủ, ngọc bội thay đổi hình dáng, trừ cô ta ra không ai dùng được."
"Vậy là cô ta nói dối?" Tần Giai Nhân hỏi, thật ra cô không nghi ngờ gì Đường Quả. Ngay từ đầu cô đã không ưng Nhan Niệm, cứ cảm giác ả khá bốc đồng, biểu hiện tốt nhưng lại có không ít tâm tư nhỏ.
Đường Quả cong môi, "Đúng, giờ tin tôi không?"
Mấy người Thiệu Thanh nhìn nhau, lúc này cô còn cần lừa người à? Bọn họ mặc niệm cho Nghiêm Nghị, bỏ ai không bỏ, lại bỏ một người như thế này.
Nhớ trước đây cô giải thích đủ kiểu mà Nghiêm Nghị và bọn họ không chịu tin, giờ đúng là bị vả mặt bôm bốp.
"Đi thôi, đi ngắm đế quốc zombie của chúng ta."
Thiệu Thanh do dự, "Tiểu Quả còn muốn cho Nghiêm Nghị biết chân tướng không?"
"Không quan trọng nữa." Đường Quả liếc mắt nhìn Thời Thừa đang gấp gáp, nắm lấy tay anh, "Biết thì đã sao, cũng có thay đổi được kết quả đâu, chỉ có thể để hắn ta hối hận cả đời. Đương nhiên, tôi hi vọng hắn ta hối hận cả đời."
Giờ này Tần Giai Nhân đã hiểu rõ ràng. Đường Quả dường như đã biết trước, diễn lâu như thế là để Nghiêm Nghị khắc sâu ấn tượng, chờ tương lai phân rõ trắng đen, Nghiêm Nghị sẽ phải chịu cực nhiều đau khổ.
Người phụ nữ này đủ tàn nhẫn.
Nhưng, cô thật sự thưởng thức người như vậy.
"Ánh mắt mọi người không tệ, không tốn công sức của tôi. Sẽ nhanh thôi, mọi người sẽ biết lựa chọn của mọi người sẽ có lợi cho tương lai, cực kì may mắn."
Mấy người Thiệu Thanh đầu đầy vạch đen. Cô thấu hiểu lòng người thật đấy, chỉ một màn trước mắt này thôi cũng đã đủ thấy họ may mắn đến mức nào rồi.
Thiệu Thanh và mọi người vào trong thành. Đường Quả và Thời Thừa giao nhiệm vụ cho họ xong thì nhắn lại tin cho căn cứ Lạc Nhật.
Cùng lúc đó, căn cứ Lạc Nhật cũng thả ra tin tức: Đã bắt được Nhan Niệm, đang đưa về phòng thí nghiệm, chuẩn bị tiến hành một thí nghiệm quan trọng.
Cái tin tức cố ý thả ra này rất nhanh chóng được các căn cứ khác biết được.
Ngày thứ ba, Nghiêm Nghị biết tin. Gã sửng sốt, hỏi theo bản năng, "Cô ta không chạy?"
Thực lực của cô mạnh như thế, dị năng khôi phục rồi phải chạy đi dễ dàng mới đúng.
"Không có, nghe nói cô ta không phản kháng, đã bị đưa vào trong phòng thí nghiệm."
"Hiện tại chẳng biết còn sống hay không."
Nghe được cấp dưới báo tin, Nghiêm Nghị chỉ cảm thấy lồng ngực đau nhói, có một cảm giác không hình dung được ngập trong người gã.
Cả ngày, đầu gã chỉ nghĩ đến người phụ nữ kia. Cô đã chết chưa? Cô sẽ chết sao? Làm thế nào cũng không tẩy được ra khỏi đầu.