Editor: Đào Tử
___________________________
"Đồ quét? Tiểu quái? Vừa rồi cậu ấy nói gì vậy?"
Hướng Thụy Quân không khỏi tức giận.
"Cậu ta cho rằng mình chơi trò chơi sinh tồn tận thế ư?"
Liễu Diệp Tiên lại nói, "Tiểu Tú nói vậy là để dịu đi sợ hãi bất an của mọi người mà."
Hướng Thụy Quân nghe vậy hơi sững.
Liễu Diệp Tiên khéo hiểu lòng người nói, "Tất cả mọi người quá sợ hãi, thời điểm này nên làm số việc phân tán lực chú ý sẽ tốt hơn. Nếu sợ hãi quá, thậm chí không thể khống chế thân thể cử động, xuất hiện hiện tượng tứ chi căng cứng. Thụy Quân. . . Không phải ai cũng kiên cường lợi hại giống em. . . Dù sao đây là thời kì đầu tận thế, mọi người chưa kịp phản ứng. . ."
Liễu Diệp Tiên có thể thông cảm.
Bởi vì thời điểm vừa nhìn thấy Zombie, cô cũng rất sợ hãi, sợ đến hai chân hai tay mất kiểm soát, cơ bắp bủn rủn bất lực.
Cô có không gian linh tuyền, còn có bạn cùng phòng mạnh mẽ, nhưng vẫn vô cùng sợ hãi Zombie.
Những nữ sinh phổ thông không có chỗ ỷ lại sẽ tuyệt vọng đến đâu?
Trước tận thế xuất hiện, các cô đều là công chúa nhỏ bố mẹ nâng niu.
"Chị bớt tẩy não tôi đi!"
Hướng Thụy Quân rất bực bội.
"Chị muốn thánh mẫu thì thánh mẫu, đừng hòng kéo tôi nhập giáo!"
Cô vẫn kiên trì cho rằng lòng người tận thế không thể tín nhiệm.
Càng vụ lợi, càng sống tốt hơn bản thân nghĩ.
Liễu Diệp Tiên ngây thơ như thế bởi vì chị ta có vốn liếng để ngây thơ, nếu không có không gian linh tuyền làm đường lui, ngây thơ một cái cho cô nhìn xem!
Sớm bị người ta lột da róc xương, biến thành vật cho Zombie tiêu hóa!
Thời gian chị em hờ nói chuyện, có sinh viên liều mình mở cửa ký túc xá thật.
"Mày điên rồi!"
Mở cửa xong, sinh viên kia trốn vào phòng nhỏ của quản lí ký túc xá, qua cửa sổ chú ý cao độ động tĩnh bên ngoài.
Bạn cùng phòng theo cậu sinh viên hành động tức giận mắng nhưng không cản được.
Mở cửa ra, lỡ Zombie lang thang bên ngoài tiến vào, bọn họ làm sao thoát ra được?
Hắn chỉ biết trơ mắt nhìn bóng dáng Zombie di chuyển chậm chạp xuất hiện ở đầu hành lang.
Zombie trước kia gặp người là cắn giờ chẳng bố thí chút ánh mắt dư thừa, trực tiếp lướt qua trước cửa sổ, trong miệng phát ra tiếng khè khè quái dị.
Một con. . .
Hai con. . .
Ba con. . .
Không lâu sau, năm mươi, sáu mươi con Zombie ra khỏi cửa ký túc xá.
Những sinh viên khác thấy tình cảnh quỷ dị này, da đầu tê rần.
Sinh viên có gan mở cửa rất ít, nhiều tòa ký túc xá vẫn đóng chặt.
Thế là những con Zombie này kéo đến trước cửa lớn kí túc xá đập cửa kính, động tác ăn nhịp.
Cuối cùng, cửa thủy tinh dưới cào xước va đập một lượng lớn Zombie, ầm vang vỡ tan.
Đám Zombie lần lượt leo ra lỗ kính vỡ.
Có vài con hai chân đầy đủ có thể đi, có ít thiếu cánh tay gãy chân nằm rạp trên mặt đất bò qua.
Mục tiêu của bọn nó chỉ có một ——
Bùi Diệp!
"A —— "
Nữ sinh tụ tại lầu một lớn tiếng kinh hô.
Zombie trong tầm mắt gom lại ngày càng nhiều, một mảnh đen nghịt, Zombie lang thang gần đó cũng bị hấp dẫn tới, tụ tập càng nhiều.
"Má ơi—— Em gái kia điên à?"
Lúc này sinh viên đã sớm thức tỉnh dị năng dẫn dắt những người khác chạy ra ngoài, ý đồ gϊếŧ một đường máu xông ra.
Gϊếŧ lấy gϊếŧ để, họ phát hiện quái vật ăn thịt người không để tâm đến bọn họ.
Dồn dập quay đầu lắc lư đi về một hướng.
Có sinh viên cầm ống thép đập mạnh sau đầu Zombie, Zombie khác vờ như không thấy.
Mục tiêu đám Zombie là nữ sinh trắng mập hình thể to cao kia.
Nữ sinh kia lấy tốc độ không phù hợp với thân thể lao qua đám Zombie, trong tay thỉnh thoảng vung ra một thứ nổ đầu Zombie.
Nhìn nữ sinh người ta mập mà tốc độ nhanh chớp nhoáng, bọn nam sinh bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
"Đột nhiên cảm thấy. . . Mấy con quái vật đó quá vô dụng. . ."
Vừa dứt lời, một Zombie mặc áo sọc ca rô bị nổ nát đầu.
"Lão tam phòng chúng ta. . ."
Tuy rằng những con Zombie này đều là quái vật ăn thịt người, nhưng trước đó một ngày, bọn chúng còn là bạn cùng phòng, bạn học!
Nhìn người quen thân biến thành quái vật chỉ biết ăn thịt người, rồi nhìn bọn họ chưa được cắn một miếng thịt người đã bị người ta dùng lôi điện nổ đầu tung hoa, mùi vị cực chua xót lại sảng khoái.
Bùi Diệp xử lí hết những Zombie tương đối gần, đầu gối khuỵu nhảy lên cái cây bên đường kí túc xá.
Nhờ phúc thể trọng cỗ thân thể này, cành cây to khỏe đung đưa kịch liệt, phát ra thanh âm không chịu nổi sức nặng.
Đám Zombie ùn ùn đến gần chỗ cây đại thụ.
Ngươi chen ta, ta lấn ngươi.
Zombie bề ngoài trông khá thông minh, trực tiếp giẫm lên thân thể đồng loại, càng giẫm càng cao, gần như sắp tóm được Bùi Diệp.
Học sinh đổ mồ hôi lạnh thay cô và cành cây cô đứng lên.
Bùi Diệp quan sát một lát, nhận thấy Zombie đã tới đủ nhiều, bỗng phóng lên không trung, ở độ cao mười mét tay bấm lôi quyết.
Bầu trời trong xanh trước kia nhanh chóng kéo đám mây đen lớn tới, sấm sét màu tím giáng về phía bầy zombie.
Một đạo, hai đạo, ba đạo. . .
Một trận công kích tới tấp!
Xung quanh mấy tòa nhà ký túc xá tạm thời an toàn.
Bùi Diệp nhanh nhẹn đáp xuống đất, mây sấm trên đỉnh đầu cũng cấp tốc tán đi.
Cô giơ loa lớn nói, "Zombie đã thanh lý một đợt, mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc xuống lầu tập hợp, tôi sẽ cố gắng đảm bảo an toàn cho mọi người, đưa các bạn đi sân vận động hội hợp cùng bộ đội cứu viện. Nếu phòng ngủ có bạn cùng phòng sinh bệnh, cảm phiền các bạn cũng đưa bọn họ xuống. Theo tình báo tôi biết, những sinh viên sinh bệnh rất có khả năng trải qua sàng lọc giai đoạn đầu có tính then chốt của virus Zombie, bọn họ có tỉ lệ sáu bảy phần có thể sống sót, một thành người bình thường hai trở thành dị năng giả, hi vọng mọi người đừng vứt bỏ!"
Liễu Diệp Tiên tận tình khuyên bảo thuyết phục, các sinh viên chỉ lo bản thân trốn.
Bùi Diệp nói vậy, nhiều sinh viên khẽ cắn môi, tiện thể mang bạn cùng phòng sinh bệnh cùng chạy trốn chung.
Đại bộ phận Zombie bị dọn sạch sẽ, nhưng cũng có một hai con lạc đàn.
Các sinh viên hoảng sợ thét lên, mỗi tiếng một cao hơn.
Cuối cùng xấu hổ phát hiện Zombie căn bản không để ý bọn họ.
Yên lặng xuống lầu, yên lặng tìm Bùi Diệp, yên lặng tặng đầu người.
Sinh viên coi như thông minh, mỗi người đều nghĩ biện pháp bao bọc chính mình, có áo tay dài quần dài mặc áo tay dài quần dài, không có đem chăn ga giường bọc trên thân, còn có sinh viên đem chậu rửa mặt đội lên đầu như mũ bảo hiểm, buộc trước ngực và phía sau, võ trang đầy đủ!
Ánh mắt Bùi Diệp lóe lên, sải bước tới, đem nam sinh có ý lẫn vào đám người xách ra ném vào chồng thi thể Zombie.
"Cô định làm gì!"
Sắc mặt nam sinh tái xanh, hốc mắt bào mòn đỏ rực, nhưng cúi thấp đầu khó mà phát hiện.
Bùi Diệp không nói nhiều lời nổ đầu hắn.
Sinh viên bạo động.
Gϊếŧ Zombie không tính gì, quái vật ăn thịt người đáng chết, nhưng vừa rồi bị nổ đầu là người sống!
Bùi Diệp nói, "Tôi không gϊếŧ cậu ta, trong các người sẽ có kẻ phải chết. Trên đùi cậu ta có vết thương bị Zombie cắn, dùng tất chân ống quần che khuất, ôm tâm lí may mắn muốn trà trộn vào. Nếu các người cảm thấy tôi sai, phiền tự mình cút ra đây làm bạn cùng hắn, đừng lãng phí thời gian chúng tôi đi cứu viện người khác. Tỉnh táo đi, không có mệnh công chúa đừng phạm bệnh công chúa! Các người cũng 'vĩ đại' một tí, bị Zombie cắn tự giác đứng ra. Trước mắt không có thuốc đặc trị cứu người, bị cắn là phải chết. Nhất định phải chết, đừng liên lụy người khác!"
Thịt muỗi cũng là thịt.
Tổn thất một người là 2 điểm công đức.
Bùi Diệp không biết nên cảm khái công đức đắt đỏ hay mạng người tận thế quá bèo bọt. . .