Editor: Đào Tử
_____________________________
Lăng Triều không nhịn được cười phụt ra tiếng.
"Đây tuyệt đối là trùng hợp."
Lang Hạo nói: "Ngoại trừ mấy người chúng ta, sẽ không có ai biết chuyện này."
Ở thời đại hoàng quyền hoành hành, bách tính đều chủ động tị huý dùng chữ Hoàng gia, ai dám dùng đồng âm mạo phạm hoàng thất?
Cơn sóng phong hào không có nhấc sóng gió gì to tát đã bị Bùi Diệp ném ra sau ót.
Chocolate lấy ra cũng bị hai người Lăng Triều chia nhau ăn.
Cảm giác ngọt ngào mềm mại khá tuyệt.
Ngồi trên lưng ngựa, trong miệng nhấm nháp vị ngọt còn lưu trong miệng, lặng lẽ cất một viên cuối cùng vào tay áo.
Đồ ăn ngon ăn xong sẽ không còn, mang về chia sẻ với quân sư.
Hi vọng hắn có thể phạt mình ít lại.
Lăng Triều ngoại trừ thích ớt nhất còn thích đồ ăn vặt vị ngọt.
Thời đại này đường mạch nha rất thô, độ ngọt không đủ lắm, Bùi Diệp cũng không thường xuyên lấy đồ ăn vặt ra, làm Lăng Triều hơi tiếc nuối.
Nếu không phải còn liêm (sợ) sỉ (chết), cậu ta muốn lặng lẽ trộm tay áo của Bùi Diệp.
Bùi Diệp được Hoàng đế nhận làm dưỡng nữ, nhưng tin tức lấy thân phận đế cơ đi hòa thân còn chưa truyền tới, cô vẫn theo thói quen thường ngày luyện binh. Muốn nói khác dạo trước chỗ nào, đại khái là tần suất Vinh vương điện hạ xuất hiện cao, nụ cười trên mặt y cũng nhạt nhẽo.
"Điện hạ có tâm sự?"
Bùi Diệp lại lần nữa tình cờ gặp Vinh vương đứng đón gió.
Không khỏi cảm khái dáng dấp mỹ lệ trời sinh có điểm xuất phát cao, đứng đấy bất động cũng khiến người ta nao lòng.
Bà cô già thật sự không nỡ thấy cảnh mỹ nhân rơi lệ, hoa tươi tàn lụi, không khỏi sinh lòng thương tiếc.
Vinh vương nói: "Gần đây Cô nghe một ít tiếng gió..."
Bùi Diệp thuận theo hỏi tiếp: "Tiếng gió gì?"
Vinh vương khẽ chau đôi mày tuấn mỹ, gương mặt gầy gò đi nhiều mang u buồn làm lòng người tan nát.
Y chần chờ giơ tay lên, Bùi Diệp rõ ràng nhìn thấy ống tay áo trượt xuống cổ tay, lộ ra một vùng trắng nõn đến có thể nhìn thấy mạch máu xanh. Ngón tay chần chờ muốn khẽ chạm mặt cô, cuối cùng vẫn chậm rãi buông xuống, đôi mắt xám vô thần viết vẻ thất bại.
Bùi Diệp giương nhẹ mày phải, hỏi lại Vinh vương: "Điện hạ sao vậy?"
Vinh vương nói: "... Nói đi phải nói lại, vẫn chưa biết dung mạo của cô, muốn 'Nhìn xem'."
Y là người mù, trước khi gặp Bùi Diệp đã mù, cái gọi là "Nhìn", dĩ nhiên không phải dùng mắt nhìn, mà là dùng ngón tay chạm đến.
Bùi Diệp bật cười: "Đây chính là việc để điện hạ sầu não?"
Vinh vương lắc đầu phủ nhận nói: "Không phải, gần đây Cô nghe được phong thanh, hoàng huynh cố ý thu dưỡng tiên sinh làm dưỡng nữ, tiến về Diêm Hỏa La hòa thân."
Y chờ hồi lâu, cũng không chờ được phản ứng dị thường của Bùi Diệp.
"Tiên sinh không cảm thấy tức giận?"
Người nào có thể nhẫn việc người ngoài chưa được sự cho phép đã an bài nhân sinh của mình, kín đáo đưa tình lữ chưa từng gặp mặt cho cô?
Dựa vào hiểu biết của Vinh vương với Bùi Diệp, lúc này chắc là nhảy dựng buông lời đòi chặt cái chân thứ ba của đại vương Diêm Hỏa La mới đúng.
"Ta đã sớm biết." Bùi Diệp ồ một tiếng, cố gắng tránh đề tài này, hỏi lại Vinh vương, "Chẳng phải điện hạ muốn 'Nhìn' mặt của ta?"
Nói rồi, cô nắm tay Vinh vương mới buông xuống dán bên mặt mình.
Tay áo Vinh vương thẳng tắp trượt xuống đến khuỷu tay, đột nhiên xuất hiện cơn gió thổi da thịt cánh tay run rẩy.
"Tiên, tiên sinh?"
Lực giãy dụa yếu ớt không đáng kể.
Bùi Diệp cười nói: "Điện hạ cảm thấy dung mạo ta như thế nào?"
Vinh vương nói: "Màu sắc nhân gian với Cô đều là hắc ám, lớp da đẹp xấu cũng không trọng yếu... Cô cũng không biết tiên sinh là tốt hay không tốt nữa."
"Vậy rốt cuộc là tốt hay là không tốt?"
Vinh vương nói: "Với Cô -- Túi da của tiên sinh không trọng yếu, bên trong đẹp là được."
Bùi Diệp buông tay Vinh vương, thoải mái nhàn nhã một tay chống nạnh nói: "Vinh vương điện hạ cũng đã 'Nhìn' rồi, ta xin cáo lui trước."
Cánh môi Vinh vương mấp máy, đưa tay muốn ngăn.
"Nếu tiên sinh không muốn hòa thân, Cô sẽ..."
Bùi Diệp cúi đầu lấy ra một điếu thuốc từ miệng túi, cắt lời y.
"Không sao, ta nguyện ý. Dù sao, trên đời này người không tiếc mệnh như thế không nhiều lắm. Gả đi coi như với một con khỉ thôi."
Cô cười phất tay rời đi, để lại Vinh vương đứng lặng hồi lâu.
Tay trong tay áo y run rẩy nắm chặt thành quyền, mặt mũi tái nhợt không còn thanh lãnh điềm tĩnh vừa rồi.
"Diêm Hỏa La..."
Tâm trạng Bùi Diệp cực tốt trở lại lều tắm rửa, xử lý công vụ, sắc trời khá khuya mới chuẩn bị ngủ.
À, suýt quên.
Cô phút chốc mở mắt ra, lấy điện thoại ra xem 【 Yêu và nuôi trẻ 】một chút, tương tác với A Tể.
Tiến vào cửa sổ trò chơi mới thấy 【 Hệ thống ghi chép 】nổ tung, mấy ngàn ghi chép hầu như giống nhau như đúc đầy màn hình.
Cô kéo một phát đến cuối cùng, nhìn mấy dòng đầu tiên.
【 A Tể trở về 】
【 Tâm trạng A Tể tồi tệ rơi xuống đáy cốc, giá trị tâm trạng -999 】
【 A Tể ủy khuất ghé vào mặt bàn tiến vào trạng thái tự bế 】
【 A Tể đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nó chạy đến phòng tập thể thao dưới tầng hầm 】
Đúng vậy, Bùi Diệp dựa vào nạp tiền xây ra phòng tập thể thao và bồ bơi riêng cho A Tể.
Hai năm nay công việc A Tể không bề bộn lắm, mỗi ngày đều có thể về nhà sớm, trước khi ngủ còn có thể bơi hoặc giải trí.
Bùi Diệp lần theo manh mối điều chỉnh góc nhìn đến tầng hầm, đã thấy mấy bao cát nát nằm trên mặt đất.
Trên bao cát dán một mảnh giấy màu trắng vẽ con rồng lửa đỏ.
【 A Tể đánh một quyền vào bao cát, giá trị tâm trạng -1 】
【 A Tể đánh một quyền vào bao cát, giá trị tâm trạng -1 】
...
【 A Tể đánh vỡ bao cát, giá trị tâm trạng +233 】
Bùi Diệp tìm tới A Tể núp ở một góc chìm trong bóng tối, hỏi dò: "Sao vậy, bé cưng?"
【 A Tể đang tự bế không muốn để ý tới người chơi, mong người chơi kịp thời trấn an, để tránh A Tể phát động kịch bản rời nhà trốn đi 】
Bùi Diệp gãi gãi đầu, không ngừng tìm kiếm lời dỗ ngon dỗ ngọt cô có thể nghĩ được.
"A Tể, chúng ta đi ngắm trăng được không?"
A Tể đáp lại một chút, nhưng bong bóng chữ bay ra lại là đóng băng lành lạnh "Trông bình thường, không xem".
Bùi Diệp chống cằm, mở hình thức dỗ ngon dỗ ngọt, vuốt lông A Tể: "Nếu mặt trăng không trông bình thường, thì làm sao tôn lên vẻ đẹp phong nhã hào hoa của A Tể? Nó không bằng một phần vạn của con. Đi ngắm trăng, dĩ nhiên là vì mượn ánh trăng có thể để ta thấy rõ A Tể tốt cỡ nào."
【 A Tể %*... *&% $ $($#... 】
Một dãy ký tự loạn xạ quét qua, hệ thống lại nhảy ra một thông báo.
【 A Tể thoát khỏi tự bế 】
Chữ trong bong bóng phía trên A Tể biến thành "Được thôi, vậy thì đi xem một chút".
Trước khi leo lên ban công ngắm trăng, A Tể ấy một cái đèn pin dưới gối ra.
Là thứ Bùi Diệp đã đưa cho A Tể trước đó.
"Vì sao phải mang đèn pin?"
A Tể phản hồi một câu.
"Sợ mặt trăng không đủ sáng."
Cùng A Tể ngắm trăng nửa giờ, thỉnh thoảng nhét cho nó mấy viên kẹo tăng hảo cảm, rốt cuộc dỗ được cậu nhóc.
Chúc ngủ ngon, cô rời khỏi cửa sổ trò chơi, nhìn 【 Tổ sáu người gãi chân 】gửi một tin nhắn không đầu không đuôi.
"Nhóc con không dễ dỗ ài, đùa hai lần đã xù lông."
Đám người trong nhóm trò chuyện rôm rả.
Nghe nói như thế không nhịn được truy vấn nhóc con là ai.
Bùi Diệp xùy một tiếng nói: "Nghe nói giờ này còn chơi điện thoại, hơn phân nửa đều là chó độc thân chưa lập gia đình, bởi vì không có đời sống về đêm."
Nhóm...
Lập tức an tĩnh.
Vào buổi chiều ngày hôm sau, bên Nhu Ý trưởng đế cơ cũng an tĩnh.
"Hôm nay sao Vinh vương điện hạ đại giá quang lâm?"
Vinh vương cũng không quanh co.
"Hoàng tỷ muốn hoàng vị, Cô muốn đầu đại vương Diêm Hỏa La, nếu đồng ý thì thành giao, nếu không có lẽ hoàng huynh muốn gặp hoàng tỷ một lần."
Nhu Ý trưởng đế cơ: "???"