Editor: Đào Tử
_________________________
Lối vào đặc thù có nhân viên đồ tây đen súng ống đầy đủ trông coi.
Muốn đi vào tầng tám mươi mốt nhất định phải trải qua đối chiếu thẩm tra thân phận nghiêm khắc.
Ánh mắt Cố Thiều hơi tối, ánh mắt hỏi thăm Bùi Diệp có được hay không.
Nếu như bị nhìn thấu thân phận ở đây, Bùi Diệp lại muốn đi lên chỉ có thể ở bên ngoài leo từng lầu từng lầu một.
"Không có vấn đề."
Cô khoa tay thủ thế OK.
Nghiệm chứng thân phận suôn sẻ, lúc này Cố Thiều mới phát hiện tư liệu liên quan đến Hoa Khinh Khinh đều bị đổi thành Bùi Diệp, mà bất luận là chị Phương hay là tổng quản, thế mà không một ai phát hiện điều bất hợp lý. Điểm ấy làm Cố Thiều chú ý, lặng lẽ ghi lại nó, trên mặt vẫn bất động thanh sắc.
"Mời hai vị theo tôi."
Có người chuyên dẫn đường cho hai người, trước khi tiến vào thang máy cho hai người họ mặt nạ đường vân tạo hình lõa nữ, lõa nam.
Mặc dù đường vân nhìn rất cháy, nhưng chợt nhìn lại rất có mỹ cảm, đường cong thân thể nuột nà cũng không khiến người ta phản cảm.
Khi Bùi Diệp tiếp nhận một tấm mặt nạ trong số đó, xúc cảm trên tay lạnh buốt khiến cô ngầm nhíu mày.
Mặt nạ này được làm bằng bạc nguyên chất!
Hoa văn được viền bằng vàng, kim cương thủy tinh khảm trên góc cạnh mặt nạ cũng đều là thật.
Bùi Diệp thầm chậc một tiếng đeo nó lên, che khuất nửa khuôn mặt trên.
Cố Thiều từ đầu đến cuối không cảm xúc.
Khi thang máy lao nhanh lên cao, Bùi Diệp ngắm nhìn kiến trúc bỗng chốc thu nhỏ trên mặt đất, không nhịn được cảm khái.
"Thật sự là hai thế giới, phân biệt rõ ràng."
Kiến trúc khu bình thường cao hơn khu ổ chuột, nhưng kiến trúc khu nhà giàu còn cao hơn muôn phần.
Ban đêm khu bình thường có đèn neon chiếu rọi, mà khu nhà giàu thì lại sáng như ban ngày, phô trương giống như viên kim cương chói mắt nhất mặt đất.
Hai khu vực tách biệt rõ ràng.
Một ranh giới hữu hình, vô hình tách hai thế giới ra một cách triệt để.
Để lộ ra cảm giác tuyệt vọng còn nặng nề hơn thế giới phó bản tận thế thứ hai.
Tận thế có người sa đọa, nhưng lòng bọn họ không chết, còn giữ một tia hy vọng với hòa bình, cũng có người cam nguyện dùng tính mạng làm lá chắn tiến về trước. Bọn họ biết hòa bình, cuộc sống an ổn như thế nào, có hi vọng liền có tương lai. Mà thế giới này nhìn như náo nhiệt phồn hoa, người sống ở nơi này lại bị bóp méo. Tuyệt vọng chân chính không phải sắp gặp tử vong không có người tới cứu, mà là không nhìn thấy tương lai.
Bùi Diệp nhìn cảnh sắc dưới chân xuất thần, mà Cố Thiều thì nhìn Bùi Diệp âm thầm suy nghĩ.
Đinh một tiếng, kéo dòng suy nghĩ hai người lại.
Cố Thiều ra động tác mời với Bùi Diệp, Bùi Diệp nhướng mày đưa tay.
Bọn họ không tới muộn, nhưng bóng người qua lại trong tiệc rượu không ít.
Trong bữa tiệc ăn uống linh đình đều là phụ nữ yểu điệu xinh đẹp, hoặc đàn ông tráng kiện anh tuấn, nhìn như cười nói chuyện trò hài hòa, đáy mắt lại hiện ra tính toán sáng loáng. Mỗi khi thang máy mở ra một đôi nam nữ đến, lập tức có ánh mắt âm thầm dò xét khinh thường đưa tới.
Bùi Diệp chú ý tới những ánh mắt này, lộ đường cong ý vị sâu xa.
Cố Thiều thấp giọng nhắc nhở cô: "Chớ khinh thường."
Bùi Diệp nói: "Con người tôi chưa từng đánh mà không chuẩn bị."
Cô tùy ý là xây dựng trên cơ sở vô cùng vững chắc, cũng coi là quân đoàn trưởng bảo thủ thận trọng nhất các đời quân đoàn trưởng Quân đoàn số bảy.
Cố Thiều nói: "Nhìn không ra."
Bùi Diệp cũng không giải thích nhiều.
Cô thích cẩn thận hợp lý chơi liều, mà không phải chơi đến nỗi hang ổ nhà mình sập.
Sư tử vồ thỏ cũng cần dốc hết lực, cô sẽ không chân chính xem nhẹ bất kỳ một người nào mang ác ý với mình, dù sao ví dụ bị nhân vật nhỏ lật bàn không phải không có. Bùi Diệp tình nguyện bị người ta nói lấy lớn hiếp nhỏ, cũng không nguyện ý bị những người khác xem như ví dụ giáo dục kẻ đến sau cẩn thận. truyện ngôn tình
"Yến tiệc này sao keo kiệt thế? Chỉ bày hoa quả, dịch dinh dưỡng... Thứ này lại là cái gì?"
Món điểm tâm ngọt thức ăn các thứ đâu, chẳng thấy bóng dáng.
Chiêu đãi keo kiệt như này, ai có dũng khí đánh giá năm sao cho khách sạn này thế?
Cố Thiều lấy một ly chất lỏng màu xám đục ngầu đậm đặc từ khay người hầu mang tới, chất lỏng trong ly đế cao nhìn giống như là một vũng nước mũi lớn.
"Là nước thịt bạch tuộc."
Bùi Diệp: "???"
Cố Thiều nói: "Cái này rất bình thường, phần lớn tiệc tùng đều bày các loại rượu, dịch dinh dưỡng vị kỳ quái."
Trong tay anh ta chính là nước thịt bạch tuộc trộn với nước trái cây, men rượu, rau quả thành rượu.
_(:з)∠)_
Bùi Diệp nghe xong trực tiếp không có hào hứng ăn.
"Chính chủ lúc nào ra?"
Mục đích của Bùi Diệp không phải được đại gia coi trọng, liền chọn một góc thanh tịnh đợi.
Căn đại sảnh này diện tích cực kỳ rộng lớn, quét sơ qua nam nữ tham gia tiệc rượu cũng ngàn người trở lên.
Cố Thiều nói: "Sẽ không trực tiếp ra mặt, khắp đại sảnh đều chứa camera ẩn, chắc đang âm thầm chọn người rồi."
Bùi Diệp ồ một tiếng, ngón giữa ngón trỏ ngầm khép lại, mấy người giấy nhỏ từ làn váy rộng thùng thình leo ra, áp vào thảm đỏ trên mặt đất.
Làm xong những việc này, Bùi Diệp tìm chỗ ngồi, lấy điện thoại ra.
Cố Thiều nói: "Cô thế này dễ khiến người ta chú ý."
Tất cả mọi người đều vò đầu bứt tai, chuyện trò vui vẻ đồng thời cố uốn éo, muốn lộ ra khía cạnh mị lực nhất -- Theo Cố Thiều phán đoán, nam tính ở đây mười người có chín người độn đũng quần -- Chậc, tác dụng giống đệm tăng chiều cao vậy.
Thái độ dửng dưng bất cần của Bùi Diệp rất dễ dẫn tới sự chú ý của đại gia.
"Đây không phải vừa hay sao? Tất cả mọi người cố gắng hấp dẫn đại gia, tôi dùng phương pháp trái ngược hiệu quả hơn."
Mọi người tới đây không phải là vì được đại gia điểm danh, ôm cái đùi thô?
Cố Thiều thở dài: "Cô không sao, tôi thì không được."
Dù sao, tiệc rượu này là bán đàn ông chứ không phải bán phụ nữ.
Bùi Diệp cười trêu chọc: "Tôi quên mất."
Cô nhìn lướt qua tân khách khác, nói với Cố Thiều.
"Anh nhìn những người đàn ông này xem giống hàng hóa bị phụ nữ buộc dây thừng kéo đến thị trường bán hay không?"
Cô biết không ít phụ nữ bán thân, nhưng đàn ông bán thân thì cực kỳ hiếm thấy.
Cũng không biết đại gia phía sau tính tình thế nào, mà thích những người đàn ông cao lớn cường tráng có khi móc ra còn lớn hơn của đại gia.
Chẳng lẽ --
Đại gia người ta thích nằm dưới?
Cố Thiều nói: "Người tình tôi nguyện thôi."
Phụ nữ cần tiền, đàn ông muốn trèo lên đùi đại gia.
Nhìn như tiệc rượu hài hòa lại tràn ngập hôi thối làm người ta buồn nôn.
Bùi Diệp cúi đầu vừa vặn nhìn thấy thông báo cửa sổ trò chơi nhảy ra.
Ao cầu nguyện cập nhật.
Tay cô dừng lại, ấn mở ao cầu nguyện.
Trang phục mới ra.
【 Đấng tối cao dưới màn đêm, người thủ hộ ngoài ánh sáng 】
Không giống với dĩ vãng, lần này là một trang phục hai màu sắc.
Một đen một trắng, phân biệt rõ ràng.
Bên trái là màu đen, quân trang anh tuấn phẳng phiu tổng thể lấy màu đen làm chủ, mũ lệch, tạo hình quân hàm, huy chương cực kỳ hoa lệ lóa mắt, chỉ nhìn nhân vật trên bản mẫu tóc ngắn phất phơ, đầu vai còn khoác một cái áo khoác rộng đen nhánh, tay trái đút túi, tay phải đặt trên chuôi kiếm giắt bên hông, hàng mày hiện rõ nét u ám ảm đạm. Trang phục bên phải thì lấy màu trắng làm chủ, phía sau nhân vật dường như có vầng sáng lấp lánh.
Bùi Diệp nhìn suýt nữa tối sầm mắt.
Một bộ đã khiến cô nạp muốn đau thận, giờ còn thêm hai?
Mua một tặng một sao?
Nhưng --
Quân trang, còn hai màu trắng đen...
A Tể nhà cô sao có thể không có!!!
Cha tuyệt đối sẽ không nói không được!!!
Cố Thiều nhìn Bùi Diệp không hiểu sao hừng hực, biểu lộ ngơ ngác.
___________________
Ngoài lề: Cú sốc đầu đời, đang vui vẻ chơi thì gặp sát thủ, trò chơi hỏi chọn muốn gặp ai ra cứu (Hầu tước / Bá tước/ Hoàng đế) tui chọn bias (Vua) kết quả ổng thổ lộ tình cảm xong chết trước mặt tui (⊙_⊙) cuối ending đang buồn mà game còn bảo sao hông chọn hai ông trước có võ ra cứu ( ╯°□°)╯ ┻━━┻ Ủa tưởng Hoàng đế biết kiếm thuật trời! Mới đầu cốt truyện! Mới đầu cốt truyện!