Editor: Đào Tử
_________________________________
Nghe Bùi Diệp nói, hai người Quý Chiếu cũng theo đó đứng dậy.
Cố Thánh tương đối thận trọng, có thể chân chính giữ được nét mặt không đổi dù vật đổi sao dời, đương nhiên sẽ không nhìn quanh hai bên tìm lung tung.
Quý Chiếu tín nhiệm Bùi Diệp không đi tìm, nhưng hắn hoàn toàn không có phát hiện tia hô hấp thứ tư.
Hắn trực tiếp trào phúng.
"Gia chủ Cố, bảo vệ gác cổng nhà cậu không được việc lắm, thế mà lại để có người xâm nhập vào phòng hoa, còn trốn vào đây."
Cố Thánh bình thường thích chăm sóc hoa cỏ, nuôi một ít động vật nhỏ.
Ngày thường ngoại trừ làm việc ở thư phòng, nơi dành thời gian nhiều nhất chính là vườn hoa và phòng hoa.
Nếu có thế lực thần bí thần không biết quỷ không hay đến nơi đây, ám sát Cố Thánh không khỏi quá thuận tiện.
"Nếu có kẻ xấu muốn gây bất lợi cho Cố mỗ thật, Cố mỗ cũng không phải phế nhân ngồi chờ chết."
Cố Thánh hời hợt đáp lại.
Y cực ít ra tay nhưng không có nghĩa là không biết đánh nhau.
Quý Chiếu đang muốn mở miệng nói gì đó, lời mới vừa đến khóe miệng lại bị hắn nuốt xuống, ánh mắt gắt gao nhìn hoa quỳnh vừa nở xong lại co lại thành trạng thái nụ hoa. Nếu không phải trí nhớ bọn họ tốt, không dễ bị mê hoặc, có lẽ sẽ hoài nghi hoa quỳnh khuya nở chóng tàn vừa rồi là ảo giác của bọn họ.
"Nhóc con khá thẹn thùng."
Cố Thánh hỏi: "Nhóc con gì?"
Bùi Diệp cười suy đoán nói: "Chắc là nhóc con vụng trộm giúp anh quản lý chăm sóc phòng hoa."
Hai người nghe vậy không hiểu.
Bùi Diệp lại làm bộ muốn đi, trước khi đi còn quay người báo với hoa quỳnh trong phòng.
"Nhóc còn không ra, chị sẽ đi thật đấy."
Cô nâng gót chân phải, làm bộ muốn đi.
Mũi chân còn chưa cách mặt đất, trong không khí truyền đến thanh âm non nớt.
"Chị đại đừng đi có được hay không vậy, em ra là được mà."
Từ giọng nói phán đoán, chủ nhân giọng nói tuổi tác không lớn, không cao hơn mười tuổi.
Phòng hoa vốn nên không có gió đột nhiên thoảng một cơn gió mát, theo đó là mùi thơm thanh đạm không nói ra được thấm vào ruột gan, ngọt mà không ngán, chỉ ngửi một chút đã có thể khiến người ta nhớ kỹ. Cơn gió mát vòng quanh ngưng tụ thành một hình bóng thấp bé màu trắng, tay nắm góc áo Bùi Diệp.
Đó là đứa trẻ bảy tám tuổi.
Khuôn mặt trắng trắng mập mập, mập mạp đáng yêu, chọc một cái là lõm vào bật ra, làn da căng bóng non mịn.
Ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, nhưng cũng tiếc là nhóc con chưa phát dục, thậm chí Bùi Diệp không cách nào nhìn ra nam hay nữ từ mặt đứa bé này.
"Em mấy tuổi?"
Đứa trẻ bị Bùi Diệp nhéo nhéo mặt, mặt càng đỏ hơn.
Hai cánh tay nhỏ khoa tay, nhỏ giọng nhưng lại phát âm rõ ràng nói: "Hơn một trăm tuổi nha."
Bùi Diệp thân mật hai tay ôm đứa trẻ ước lượng trọng lượng.
"Hơn một trăm tuổi mà nhỏ bé vậy à?"
Mặt đứa trẻ lộ vẻ xấu hổ.
Chợt lại bĩu môi, lã chã chực khóc.
"Em cũng muốn lớn lên, nhưng chưa trưởng thành nha."
Cái này không thể trách nó.
Cố Thánh tiến lên quan sát một lát: "Đây chính là tinh quái trong truyền thuyết?"
Ngoài miệng hỏi như vậy nhưng biểu lộ lại không hề kinh ngạc phòng hoa nhà mình toát ra một tinh quái không biết giống loài.
Đứa trẻ ngẩng đầu đối mắt với Cố Thánh, vụng trộm trốn đến sau lưng Bùi Diệp, hai lỗ tai đỏ bừng lại bán đứng nó.
"... Cái đó... Ông cả... Con rất thích nơi này, ông có thể đừng đuổi con đi không."
Ông...
Ông cả???
Cố Thánh mặt không đổi sắc: "Nhóc nói nhóc là tinh quái gì trước đi, anh sẽ châm chước."
Đưa trẻ mặc áo trắng, tóc màu xanh sẫm, hai mắt cạn sắc.
Không phải là hoa quỳnh thành tinh???
Bùi Diệp nói: "Đây chắc là một bé Đất tinh."
Cái gọi là tinh cũng không phải chủng tộc người lùn chưa trưởng thành trong truyền thuyết phương Tây, mà là một loại địa linh -- Linh vật từ thổ địa tự nhiên dưỡng dục thành. Theo một ý nghĩa nào đó, đất tinh gần với long mạch. Khác biệt chính là long mạch dựa vào núi, ở cạnh sông, ngàn năm không thay đổi, nói thông tục chính là đất chết, nhưng đất tinh có thể di chuyển, bọn chúng sẽ căn cứ sở thích còn có thể lựa chọn hoàn cảnh ở lại.
Đất tinh thích hoàn cảnh tốt, một khi địa phương có đất tinh vào ở, tương đương với mở trận pháp tụ linh, cũng sẽ xúc tiến sinh linh địa phương này vui vẻ phồn vinh. Bùi Diệp vốn tưởng rằng là thực vật thành tinh trông nom đồng loại, không ngờ là một bé Đất tinh.
Đất tinh động một tí là ngàn tuổi vạn tuổi, hơn một trăm tuổi, đích thật là "Nhỏ".
Đứa trẻ gật gật đầu.
Nó thật sự là một đất tinh.
Bùi Diệp giải thích đơn giản đất tinh là vật gì với hai người Cố Thánh.
Cố Thánh chau mày, bé Đất tinh ấy ỷ vào thân hình nhỏ, vụng trộm ôm eo Bùi Diệp không thả.
Yêu tinh trăm tuổi ngàn năm, diễn đáng yêu vờ cute cái nỗi gì?
"Đây cũng là lần đầu tôi nhìn thấy đất tinh."
Lúc ở phó bản đầu, Bùi Diệp từng thấy ghi chép về đất tinh trong sách, cũng biết đại lục không chỉ có long mạch to to nhỏ nhỏ, còn có đất tinh. Chẳng qua, những đất tinh ấy bởi vì đất đai bị nhân loại chiếm lĩnh, diện tích thảm thực vật thu nhỏ, không ít đều dọn nhà. Không có dọn nhà thì ngủ say như chết. Tuổi thọ đất tinh lâu dài, phần lớn thời gian đều đang ngủ giết thời gian.
Đứa trẻ cũng ngại ngùng cười cười.
"Đây cũng là lần đầu em nhìn thấy chị đại."
Bùi Diệp chống cằm trêu ghẹo.
"Chẳng lẽ em cũng cảm thấy chị đáng yêu?"
Phó bản tận thế tất cả động vật đều cảm thấy cô đáng yêu, nhưng đất tinh cũng không tính là phạm trù động vật.
Nếu là cứng rắn phân loại, chắc là tính một loại yêu linh.
Đứa trẻ gật đầu lại lắc đầu.
"Chị đại không đáng yêu, nhưng rất xinh đẹp, em rất thích nha."
Hơi thở trên thân Bùi Diệp làm đất tinh yêu thích không cần bất kỳ lý do.
Bị hơi thở của cô bủa vây, có loại cảm giác an tâm ngủ say trong lòng đất mẹ.
Bùi Diệp vuốt vuốt tóc bé Đất tinh.
Bé Đất tinh sợ hãi nhìn Cố Thánh.
"Con có thể ở lại nơi này chứ? Con sẽ giúp ông chăm sóc tốt mấy đứa nhỏ ở đây... Để bọn chúng nở hoa xinh đẹp."
Đứa nhỏ?
Cố Thánh nói: "Nơi này không có đứa nhỏ."
Đất tinh hơn một trăm tuổi không tính là đứa nhỏ.
Bé Đất tinh nói: "Vườn hoa này có thật nhiều đứa nhỏ nha."
Bùi Diệp nghĩ đến hoa cỏ bên ngoài, còn có đóa hoa cúc nhỏ vừa vào cửa nhìn thấy.
"Thực vật nơi này đều thành tinh?"
Bé Đất tinh cười nói: "Bọn chúng đều là những em bé đấy."
Tuy rằng không biết nhân loại tính tình thế nào, nhưng nhân loại rất thích xem hoa nở, vì có thể ở lại nơi này, nở hoa coi như mãi nghệ.
Nếu không phải bất đắc dĩ, bé Đất tinh không muốn mang những đứa bé ấy rời đi.
Dường như nghĩ đến đôi điều, bé Đất tinh chỉ vào hoa quỳnh nói: "Nó vừa rồi rất tủi thân."
Bùi Diệp áy náy nói: "Là chị sai..."
Buộc người ta nở hoa, có khác nào đùa giỡn lưu manh đâu.
Ai ngờ bé Đất tinh lại nói: "Nó quá khẩn trương, tuổi tác lại quá nhỏ, dùng sức rất nhiều rất nhiều."
Hết cách, hoa quỳnh chỉ có thể thỉnh cầu bé Đất tinh hỗ trợ.
Bé Đất tinh liền mở hack cho nó, cung cấp đầy đủ linh lực cho hoa quỳnh nở.
Bùi Diệp: "..."
Á, quên, thực vật không giống người.
Người cởi quần trên đường cái sẽ bị đánh tơi bời mời đi uống trà, nhưng thực vật nở hoa lại là vì tìm loài giao hợp, còn có là đơn thuần biểu đạt thích.
Nở hoa không phải đùa giỡn lưu manh.
Hoa quỳnh trong phòng là thuộc vế sau.
Nó muốn nở hoa, nhưng càng muốn nở càng sốt ruột, càng sốt ruột càng mở không ra, tức giận đến sắp khóc.
Cố Thánh nói: "Để mấy nhóc ở đây không có vấn đề... Nhưng, nếu mấy nhóc là tinh quái, đi đâu mà chẳng được?"
Cố gia cũng không an toàn.