Editor: Đào Tử
________________________
Ở thế giới ma quái này mấy tháng, gan Hoa Khinh Khinh cũng lớn hơn.
Quan trọng nhất là chị Bùi Diệp ở bên cạnh, cô cóc sợ yêu ma quỷ quái.
"Bạn bè là... Gốc hoa hướng dương này?"
Hoa Khinh Khinh chỉ vào hoa hướng dương, giơ tay vừa vặn vượt qua đầu bé Đất tinh mập lùn.
Bé Đất tinh cầm bình phun, con mắt chớp chớp, trông vô tội cực kỳ.
"Chị bé ấy không nhìn thấy em."
"Nhưng gia chủ Cố và Quý Chiếu đều có thể nhìn thấy em."
"Cái này không giống, hai ông ấy không giống, nhưng chị bé là người bình thường, phàm thai nhục thể không nhìn thấy em."
Bé Đất tinh là địa linh, địa linh là linh thể thuần túy, phàm nhân nhìn bằng mắt thường không thể thấy.
"Vậy em có thể làm chị ấy nhìn thấy em chứ?"
Bé Đất tinh gật đầu.
Nhưng mà --
"Trong bụng chị bé có bé con, không thể bị hù dọa, chị đại nói với chị ấy một tiếng trước nha."
"Được."
Bé Đất tinh không có trực tiếp lộ thân hình, mà là từ trong suốt chậm chạp chuyển thành thực thể.
Đợi bé Đất tinh chân chính hiện hình, Bùi Diệp vỗ đầu nó giới thiệu.
"Ầy, đây chính là người bạn chị muốn giới thiệu cho em quen."
Hoa Khinh Khinh kinh ngạc hơi há miệng nhỏ.
"Nó là tinh linh?"
Bùi Diệp nói: "Nó là đất tinh, cũng coi là tinh linh đi."
Giới thiệu hai người quen biết cũng là cất một chút tư tâm.
Bùi Diệp luôn cảm thấy Cố Thiều nam chính (giả) không đáng tin cậy, ngoài ý muốn lúc trước cũng xác nhận suy đoán của cô.
Thánh Nhật qua đi cô sẽ phải rời phó bản, Hoa Khinh Khinh có chuyện bất trắc cô cũng không thể chăm nom, vì để phòng nhỡ đâu, để cô nàng quen thêm một ít người bạn nhỏ đáng yêu là rất cần thiết. Như thế, dù cô rời đi, Hoa Khinh Khinh cũng có thể có bạn bè giúp đỡ.
Nghĩ lại, Bùi Diệp lại cảm thấy mình có chút không quả quyết và cảm tính.
Thế giới này là cái phó bản trò chơi, Hoa Khinh Khinh, Cố Thiều, Phó Miểu những người này là số liệu, cô là "Người chơi" rời đi, thế giới này sẽ tiếp tục vận hành hay là trở về hình dáng ban đầu chờ đợi một "Người chơi" khác công lược?
Hành vi của cô nhìn thế nào cũng có chút ngốc.
Nhưng nhìn Hoa Khinh Khinh vẻ mặt tò mò trò chuyện với bé Đất tinh, Bùi Diệp lại bình thường trở lại.
Cảm tính thì cảm tính thôi, làm chuyện cô muốn làm là được.
Bé Đất tinh tính cách đơn thuần, Hoa Khinh Khinh cũng dịu dàng đơn giản, hai người đúng như Bùi Diệp dự đoán rất có chủ đề.
Lúc đang nói chuyện trời đất, bé Đất tinh còn tuôn ra một chuyện.
Hoa Khinh Khinh nghe xong thụ sủng nhược kinh.
Nhị gia Cố gia Cố Thánh là fan cứng của Hoa Khinh Khinh, rảnh rỗi sẽ học video của Hoa Khinh Khinh nấu cơm làm đồ ăn, bởi vì mỗi lần luyện tập đều làm hơi nhiều, bé Đất tinh cảm thấy mình ăn vụng một chút sẽ không bị phát hiện, thường thường đi phòng bếp của Cố Thánh ăn vụng.
Chỉ có đồ ăn phải thêm đường nó chẳng dám động vào.
Ví như trà sữa trân châu, ví như sườn xào chua ngọt, ví như bánh gatô...
Hoa Khinh Khinh bị tình tiết "Đại gia siêu cấp lại là fan hâm mộ của tôi", "Chú hai của người theo đuổi tô lại là fan của tôi" làm ngơ ngác, nghe bé Đất tinh xỉa xói, cô ngu ngơ hỏi một câu: "Vì sao không động vào? Chị siêu thích, hồi trước đều là không trà sữa không vui..."
Không có trà sữa bánh ga tô đời người còn sống có thể viên mãn sao?
Bé Đất tinh tỏ vẻ một lời khó nói hết.
Cố Thánh thích đường, y vung đường đều là lượng chết người...
Nó ăn vụng một lần liền ăn thành bóng ma tâm lý.
Chờ nó ăn được phiên bản bình thường, bé Đất tinh uất ức đến nước mắt rưng rưng.
Hóa ra không phải đồ ăn khó ăn mà là ông cả cố ý chỉnh nó à?
Hoa Khinh Khinh giáo dục bé Đất tinh: "Ăn vụng không đúng đâu, sau này muốn ăn có thể tới tìm chị."
"Nhưng ông cả làm rất nhiều, mỗi lần đều ăn không hết nên bỏ đi."
Hoa Khinh Khinh xoa bóp mặt bé Đất tinh, nghiêm túc giáo dục.
"Vậy cũng không được, không hỏi mà lấy là trộm, trộm là hành vi không đúng, bé ngoan sẽ không làm như thế. Dù là ông cả làm không thể ăn, còn có thói quen lãng phí hư hỏng, nhưng đồ vật là của ngài ấy, ngài ấy không có nói tặng cho em, em sẽ không thể động."
Bé Đất tinh gật gù.
Hoa Khinh Khinh quen biết bạn mới, cũng thông qua bạn mới quen biết cả mấy bé hoa trong phòng.
Cô nói với Bùi Diệp: "Cảm ơn chị, chị Bùi Diệp."
"Không cần cảm ơn. Quen biết bạn mới rồi sẽ không cô đơn, chị cũng hi vọng sau này mỗi ngày em đều có thể sống thật vui vẻ."
Tính đến trước mắt trải qua bốn phó bản, quen biết bạn bè muôn hình muôn vẻ, Hoa Khinh Khinh là người cô quan tâm nhất.
Lúc trước quen bạn bè, cả đám đều có sự nghiệp của mình hoặc là vòng bạn bè, có năng lực có lý tưởng có theo đuổi, Bùi Diệp chỉ là khách qua đường trong cuộc đời bọn họ -- tuy rằng khách qua đường này rất phiền -- sau này tuổi già hồi tưởng lại, cho bọn họ một khoảng không ký ức đầy màu sắc.
Hoa Khinh Khinh khác biệt.
Là người bình thường một tam quan bình thường, sau một phen tra tấn tuyệt vọng đi vào một thế giới ảm đạm ngột ngạt, vòng xã giao của Hoa Khinh Khinh rất rất nhỏ, kết bạn không có mấy người, livestream và livestream chính là toàn bộ nhân sinh đơn điệu, sau này còn thêm "Nuôi trẻ".
Vòng tròn quá chật hẹp, đồ vật chèo chống tâm linh của cô cũng quá ít.
Một khi có khâu nào đó sụp đổ, tương đương với thế giới của cô cũng sụp đổ.
Đối mặt với cô thế này, Bùi Diệp liền có thêm mấy phần lo lắng.
Có lẽ là cô suy tính nhiều, Hoa Khinh Khinh không có yếu ớt như vậy, nhưng Bùi Diệp vẫn vì cô phí chút tâm tư.
À --
Cũng có thể hiểu thành là Bùi Diệp lớn tuổi, đối đãi nhóc con càng ngày càng có kiên nhẫn.
Hoa Khinh Khinh nghe xong liền đỏ mắt, ôm eo Bùi Diệp chôn vào trong ngực cô.
"Nhưng em thật sự không nỡ rời chị..."
Bùi Diệp cười vỗ nhẹ sau lưng cô.
"Cô bé ngốc, chẳng phải còn hai tháng à?"
Thấy cảnh này - cậu ba Cố gia Cố Ý: "..."
Bỗng dưng cảm thấy đỉnh đầu anh cả nhà mình có chút màu xanh biếc dạt dào.
Bùi Diệp đã sớm chú ý tới Cố Ý ở gần đó, nhưng phớt lờ, cô giả bộ như không có nhìn thấy, đưa Hoa Khinh Khinh về gian phòng.
Thời gian an tĩnh như vậy qua ba bốn ngày liền bị phá vỡ.
Quý Chiếu tới cửa, hẳn không có chuyện tốt.
"Ngài Quý, anh là thủ lĩnh quân Tự do, thường thường chạy tới Cố gia sẽ không xảy ra chuyện sao?"
Từ sau khi về hưu, Bùi Diệp sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi ngày càng thả bản thân.
Hôm qua thức đêm chơi game cả đêm, mặt trời lên cao mới rời giường.
Vừa đánh răng xong ra, liền phát hiện hô hấp người thứ hai.
Cô nhấc chân lên, vây khốn Quý Chiếu lén lén lút lút không biết tới làm gì.
Quý Chiếu bất đắc dĩ lộ thân hình.
"Gần đây cô Bùi cảm thấy nhàm chán chứ?"
Bùi Diệp buông chân xuống, vừa túm tóc vừa đến phòng nghỉ.
"Sao, lại có chuyện muốn nhờ người ngoài?"
"Bảy đại gia tộc... Không, Dương gia đã diệt, bây giờ hẳn là sáu đại gia tộc, gần đây trò hay liên tục, không tham gia náo nhiệt?"
"Làm sao tham gia?"
Quý Chiếu nói: "Xử lý một nhóm phần tử ngoan cố gây sự trong bóng tối, lượng công việc có chút lớn."
Bùi Diệp chải tóc thành đuôi ngựa.
Cũng không quay đầu lại hỏi: "Ám sát?"
Bùi Diệp đã nhiều năm chưa làm công việc này, nghiệp vụ có khả năng không quen.
Quý Chiếu lấy ra một phần danh sách.
Danh sách vô cùng dày, không biết có mấy tờ giấy, mỗi tấm đều lít nha lít nhít viết tư liệu thân phận mục tiêu.
"Đúng, ám sát. Cuộc sống không thú vị buồn tẻ, chi bằng tìm cho mình chút việc vui. Cô Bùi có hứng thú so một lần chứ?"
Bùi Diệp liếc mắt nhìn hắn: "Đừng đem loại chuyện này nói thành tranh tài giết người."
Cô cũng không phải biến thái, không có ham mê ấy.
Tiếp nhận danh sách xem xét, Bùi Diệp không nghĩ nhiều đáp ứng.
Phần này là danh sách ám sát hồi nào, rõ ràng là phụ kiện trang phục chìm trong ao cầu nguyện của A Tể nhà cô!