Editor: Đào Tử
_________________________________
Một đêm dài dằng dặc trôi qua.
Phảng phất có một bàn tay đang từ từ vén màn, khiến nắng sớm xuyên thấu tầng mây nặng nề, bỏ ra ánh nắng ấm, lộ ra màn trời xanh thẳm rộng lớn.
Tháp Đen hôm qua còn loáng thoáng cái bóng, bây giờ đã ngưng thực thành thực thể.
Chính như Phó Miểu từng phổ cập khoa học cho Bùi Diệp.
Đây là một tòa tháp cao màu đen chín tầng.
Mặc kệ thân ở đâu trên thế giới này, chỉ cần ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy nó tồn tại.
Bất luận xa gần, Tháp Đen trong mắt mọi người đều lớn nhỏ như nhau.
Nó cao cao đứng ở chân trời, nguy nga trang nghiêm, im ắng lộ ra một cỗ hơi thở mênh mông nặng nề làm người ta thần phục.
Vô số tín đồ quỳ bái nó, thành kính cầu nguyện, hy vọng Tháp Đen có thể đáp lại khẩn cầu của mình.
Mặc dù bọn họ cũng biết Tháp Đen đã bị nhân loại tham lam làm phiền chán, chỉ chịu đáp lại nguyện vọng của bảy đại gia tộc.
Nhưng lỡ đâu --
Làm người phải có mơ ước.
Có lẽ mình thành kính đả động được Tháp Đen, một đêm chợt giàu, thậm chí trở thành sự tồn tại siêu nhiên như bảy đại gia tộc.
Cùng lúc đó, bao quát bộ đội còn sót lại của Dương gia, từng gia tộc cũng bắt đầu hành động.
Đội ngũ Cố gia cũng gia nhập.
Lần Thánh Nhật này, Cố Thánh lấy thân phận gia chủ Cố gia, mang theo cháu út Cố Ý tiến về "Thánh địa", cháu cả Cố Thiều ở nhà trông coi. Lúc Cố Ý nghe được tin tức này, sắc mặt có chút quái dị, nhưng cũng không dám chống lại quyền uy tuyệt đối của chú hai.
Lên siêu xe của Cố Nhị gia, Cố Ý phát hiện trong xe ngoại trừ chú hai còn có một nam một nữ khác.
Chính là Bùi Diệp và Quý Chiếu.
Hai người lấy thân phận vệ sĩ Cố Thánh lẫn vào đội ngũ hộ vệ Cố gia.
Bùi Diệp nhìn ngoài xe nói: "Đoạn đường này sẽ không quá an bình."
Từng gia tộc ngày thường đều sẽ tử thủ tín vật Tháp Đen, giấu vật chứa tín vật cực kỳ chặt chẽ, dù là con đường tin tức linh thông cũng rất khó từ tình báo thật giả suy đoán ra vật chứa chân chính. Nhưng chỉ có một ngày là ngoại lệ, đó chính là Thánh Nhật.
Ngày Thánh Nhật, tín vật Tháp Đen các nhà đều sẽ xuất hiện.
Đồng thời cũng là thời cơ ra tay cướp đoạt tốt nhất.
Không bao gồm Cố gia, sáu nhà khác đã có ba nhà mất đi tín vật Tháp Đen, ba nhà khác còn nắm giữ.
Rất rõ ràng, dọc theo con đường này tất có một trận ác chiến.
Cố Thánh cười nói: "Bọn họ cứ đấu, Cố gia bên này sẽ khá thanh tĩnh."
Một thì, gia tộc mất đi tín vật Tháp Đen đều từng kết minh cùng Cố gia, có ràng buộc lẫn nhau; thứ hai, Cố Thánh cũng thả ra tin tức thật giả, để đồng minh biết ăn cướp Cố gia không có chỗ tốt, bởi vì Cố gia cũng không có tín vật Tháp Đen, xuống tay với bọn họ không sáng suốt.
Mặc dù như thế, từ khi Cố gia xuất phát đến Thánh địa, dọc theo con đường này cũng không dám buông đề phòng.
Nói đúng ra là Cố Ý và các trưởng lão khác của Cố gia kéo căng thần kinh, ba người Bùi Diệp, Cố Thánh và Quý Chiếu rõ ràng không trong trạng thái.
Hai tay Cố Thánh bắt chéo đoan chính khép trên đùi, thân thể ngửa về đằng sau, hai mắt nhắm chặt, giống như đang yên tĩnh ngủ.
Quý Chiếu ngồi ở gần cửa sổ xe, một tay bám cửa sổ xe chống má, ánh mắt rơi vào cảnh sắc không ngừng lui về phía sau ngoài cửa sổ.
Phản ứng của Bùi Diệp càng làm người ta ngoài ý muốn.
Cô đang cúi đầu gõ chữ nói chuyện phiếm.
Đối tượng nói chuyện phiếm là Hoa Khinh Khinh thời kỳ mang thai phản ứng nghiêm trọng, mỗi ngày đều thích ngủ đến tầm mười giờ.
Hoa Khinh Khinh bên kia gửi tin tức: "Khóc lụt nhà, rõ ràng đã vặn đồng hồ báo thức."
Bùi Diệp gửi meme sờ đầu
ρ(- ω -、)ヾ( ̄ω ̄;)
"Không có sao, chị vẫn chưa đi mà."
Hoa Khinh Khinh lại gửi mấy tin nhắn tới.
"Em còn có rất nhiều điều chưa nói cùng chị Bùi Diệp QWQ "
"Huhu... Tên đứa trẻ vẫn chưa đặt, bác sĩ nói là bé trai và bé gái..."
"Chị Bùi Diệp muốn đặt tên cho đứa trẻ không?"
Nhìn thấy mấy tin nhắn này, cô có thể tưởng tượng ra trong lòng Cố Thiều nghẹn uất phiền muộn, trên mặt vẫn mang bộ dáng lạnh lùng.
Cô cười uyển chuyển cự tuyệt.
Lúc này, Cố Thánh đột nhiên nói câu.
"Sắp đến Thánh địa, tiến vào phạm vi Thánh địa, liên lạc đều sẽ bị cưỡng chế cắt đứt."
Bùi Diệp liền gửi tin nhắn cuối cùng cho Hoa Khinh Khinh.
"Chị sắp đi rồi, cô bé ngốc -- cố gắng hạnh phúc cả đời nha, chị sẽ luôn chúc phúc cho em."
Cái tin nhắn này vừa gửi ra, xe chạy qua một nơi, Bùi Diệp mơ hồ cảm thấy chạm đến một tầng đồ vật nhẹ nhàng.
Nhìn ra ngoài xe hướng nhìn, đã thấy đường cái ban đầu vòng quanh đột ngột biến thành một con đường thẳng tắp, hai bên đường đen kịt một màu, chỉ có ánh sáng con đường này mang theo, chỉ dẫn tới mục đích sau cùng. Bùi Diệp thử mở tinh thần lực đi dò xét chung quanh, lại phát hiện tinh thần của mình đụng chạm một mảnh vật thể màu đen sền sệt đến gần như hóa thành chất lỏng. Cô đang muốn thu hồi, một đoạn cảnh tượng lạ lẫm chui vào đầu cô.
Cưỡi ngựa xem hoa lướt qua đầu cô.
Cô phát hiện mình thị giác mình thành người đàn ông trung niên.
Bên người có người đàn ông bốn mươi năm mươi tuổi nâng ly cạn chén cùng "Hắn", khuôn mặt người đàn ông chợt xa chợt gần, chợt rõ ràng chợt mơ hồ...
Qua ba ly rượu, người đàn ông đột nhiên vùng lên móc ra dây thừng trói "Hắn" lại.
Hóa ra là người đàn ông này chính là anh trai "Hắn", dân cờ bạc nghiện cược, cược hết tài sản cha già mẹ già lưu lại, anh trai không cam tâm lại bán vợ đổi tiền đánh bạc, sau đó bán luôn hai đứa con gái tám tuổi cho người cùng thôn không vợ đổi tiền đánh bạc, trộm tiền em trai -- cũng chính là tài sản "Hắn" vất vả để dành được, lại lần nữa thua sạch rồi chạy trốn tới nơi khác tránh đầu sóng ngọn gió. Trong lúc đó, "Hắn" phát đạt kiếm lời chút món tiền nhỏ.
Anh trai nghe tiếng gió trở về, khóc ròng ròng nói muốn thay đổi triệt để, bảo "Hắn" giúp anh trai một tay.
Thế là, "Hắn" nhất thời mềm lòng tha thứ cho anh trai.
Ai biết anh em hai người uống rượu say sưa, anh trai trói "Hắn" lại, dùng một sợi dây thừng siết chết "Hắn", sau đó anh trai lại trộm hết tiền của "Hắn", giết quách vợ "Hắn", ngay cả cháu trai cháu gái nghe thấy động tĩnh tới cũng không có thoát.
Anh trai cầm tiền lại đi sòng bạc vung tiền như rác...
Hận ý mãnh liệt tràn ngập trong lòng Bùi Diệp, phảng phất cô chính là "Hắn".
Trong nháy mắt, thị giác lại chuyển.
Bùi Diệp thành "Anh trai" ra tay, ở sòng bạc vui vẻ, khẩn trương và khoái cảm phạm tội lúc làm ác, một chút áy náy lúc giết em ruột và ác niệm ghen ghét lộ rõ sau đó, điên cuồng lúc hãm hại em dâu, giết chết cháu...
Lại chuyển lần nữa, cô lại thấy được góc nhìn của "Em dâu".
Ngay sau đó là "Cháu trai", "Cháu gái" non nớt...
Nhìn như dài dằng dặc, hiện thực cũng mới qua một hơi.
Bùi Diệp mở mắt ra, ánh mắt rõ ràng như trước, nhưng lông mày lại cau.
"Đây là chuyện gì?"
Cố Thánh liếc nhìn cô liền biết Bùi Diệp phát hiện cái gì, y nói: "Chúng ta tiến vào địa phận đất Thánh địa, ở chỗ này đừng sử dụng bất luận thủ đoạn dò xét phương diện tinh thần, không thì sẽ nhìn thấy rất nhiều mặt trái ký ức kỳ quái. Ký ức còn đỡ, dù sao không phải trải nghiệm bản thân, không cách nào đồng cảm, nhưng ký ức mang theo cảm xúc lại ảnh hưởng đến thân thể, cuối cùng chịu đủ tra tấn cảm xúc."
Bùi Diệp nhìn làn sương dày ngoài cửa sổ.
Những sương mù này...
Tất cả đều là mặt trái ký ức tương tự?
Cô không có phóng thích tinh thần lực nữa, nhưng cô biết ác ý đang quấn quýt bên người cô.
Một khi cô thư giãn, sẽ xông tới...