Editor: Đào Tử
_____________________________
Một phen chuyển đổi phương thức di chuyển, Bùi Diệp rốt cuộc đến ngọn núi chính.
Lần đầu tiên ngồi truyền tống trận Bùi Diệp không thích ứng lắm, nhưng cô quen buồn vui không lộ, ngược lại không ai phát hiện cô choáng truyền tống trận.
Thích Thủy và mấy đệ tử mang Bùi Diệp đi chủ điện tìm Chưởng môn giao nhiệm vụ.
Bọn họ tới không đúng lúc, chủ điện có khách.
Mấy người đệ tử cung kính bái nói: "Đệ tử bái kiến Ngọc Cẩn sư thúc/sư bá/chân nhân..."
Bùi Diệp nhìn lướt qua liền biết thân phận hai người trong điện.
"Chưởng môn sư huynh, Ngọc Cẩn sư đệ."
Thanh niên được xưng hô là "Ngọc Cẩn sư đệ" khẽ gật đầu liền dời mắt.
Lạnh đến nỗi giống như là băng trên đỉnh núi tuyết quanh năm không tan chảy.
Người này áo trắng tóc đen, dáng người thon thả gầy gò nhưng không hiện nét suy nhược, ngược lại tự mang một cỗ rắn rỏi như trúc. Da thịt trắng ngần, hai mắt sáng ngời như chứa sao. Khi đôi mắt ấy rơi vào trên người, bốn mắt nhìn nhau, giống như có thể nhìn thấy ngàn vạn ánh sáng lưu ly chảy xuôi trong mắt.
Đã xác nhận bằng mắt.
Đích thật là vị đệ nhất mỹ nam chính đạo bi thảm nhất trần đẹp đến mức không phân biệt nam nữ trong nguyên tác tiểu thuyết.
Khó trách anh chàng này có thể bò lên vị trí nam chính.
Mang gương mặt này đi làm sư phụ cho nữ chính, không làm ra chút gì thì thật có lỗi với dung mạo tác giả vò đầu bứt tai nghĩ ra miêu tả.
"Hàm Ngư sư muội, tới đây tới đây -- "
Chưởng môn sư huynh nhìn thấy Bùi Diệp liền đưa tay chào hỏi.
"Mấy ngày trước chẳng phải muội nói muốn thu đồ sao? Để Ngọc Cẩn sư đệ tiện thể dẫn muội đi một đoạn đường, có lẽ có thể gặp vài hạt giống tốt."
Vừa nói vừa tại góc độ Ngọc Cẩn sư đệ không thấy nháy mắt với Bùi Diệp.
Bùi Diệp: "..."
Cô không biết nên phỉ nhổ trâm hoa mẫu đơn đỏ chót trên mũ ngọc của Chưởng môn sư huynh, hay là phỉ nhổ hắn dí dỏm nháy mắt.
Lúc này, Bùi Diệp nghe được một tiếng leng keng.
【 Kênh trò chuyện riêng 】thêm một tin nhắn.
【 Chưởng môn sư huynh 】: Sáng tạo cơ hội giúp muội rồi đó, sư muội phải nỗ lực tán đổ được Ngọc Cẩn sư đệ # đầu heo # đầu heo # đầu heo
Chưởng môn sư huynh trong kênh trò chuyện riêng gửi sticker đầu heo cho Bùi Diệp, mặt ngoài lại nghiêm túc đứng đắn, nghiêm nghị không thể xem thường!
Bùi Diệp: "..."
Cái này cmn có độc!
Ngọc Cẩn chân nhân nể mặt mũi Chưởng môn sư huynh cũng không cự tuyệt.
Bùi Diệp lại hỏi: "Thu đồ đệ gì?"
"Ha ha, đương nhiên là duyên sư đồ của Ngọc Cẩn sư đệ tới rồi." Chưởng môn sư huynh nghiêm mặt nói, "Sư phụ nói cả đời đệ ấy chỉ có một đồ đệ, bỏ lỡ cái này sẽ không có kế tiếp, tất nhiên Ngọc Cẩn sư đệ quý cực kì. Vừa có động tĩnh liền đến nói phải đi ra ngoài một chuyến."
Bùi Diệp "Ồ" một tiếng.
Xem ra cô tiến vào phó bản không tính muộn, nữ chính Phượng Tố Ngôn sắp xuyên qua.
"Đồ đệ của Ngọc Cẩn sư đệ ở đâu?"
"Nước Hoa Chi, đại lục Thiên Lan."
Bùi Diệp nói: "Đây chẳng phải là quê quán của Ngọc Cẩn sư đệ?"
"Nói mới nhớ Ngọc Cẩn sư đệ cũng nhiều năm không có trở về, lần này đi thu đồ đệ có thể ở lại thêm ít lâu." Chưởng môn sư huynh đột nhiên nhớ tới đôi điều, "Huynh còn nhớ rõ Hàm Ngư sư muội có một đệ tử ký danh cũng ở nước Hoa Chi. Tính toán tuổi tác, đứa bé kia hẳn là cũng lớn. Nếu thiên phú không tồi, hay là sư muội sớm nhận đứa bé vào tông môn, kẻo làm trễ nải thiên phú... Sư đệ sư muội có đồ đệ bầu bạn, huynh cũng có thể an tâm."
Bùi Diệp: "..."
Quả thực nguyên chủ Tiểu Hoàng có đồ đệ hờ, còn là hồi trước mặt dạn mày dày lừa gạt được.
Tiểu Hoàng thầm mến Ngọc Cẩn sư đệ lại biết Ngọc Cẩn sư đệ xuất thân hoàng thất nước Hoa Chi, thời điểm du lịch bên ngoài đi qua nước Hoa Chi một chuyến, tình cờ cứu được Hoàng thái tử nhỏ tuổi, cũng chính là Hoàng thái tử phản diện pháo hôi, còn cho Hoàng thái tử tư cách miễn thi tiến vào Lăng Tiêu tông.
"Được thôi, khi nào Ngọc Cẩn sư đệ lên đường?"
Nhiệm vụ phó bản yêu cầu thu bảy đồ đệ để bọn họ xuất sư, vị Hoàng thái tử này cũng phù hợp điều kiện.
Bùi Diệp dự định đi xem một chút.
Nét mặt Ngọc Cẩn chân nhân không có chút gợn sóng.
Thản nhiên nói: "Lúc nào cũng được."
Bùi Diệp phát hiện Ngọc Cẩn sư đệ có chút không giống với nguyên tác.
Ngọc Cẩn chân nhân trong tiểu thuyết nguyên tác ra sân như thế nào?
【... Tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, bầu trời hiện ra một làn mây mù bảy màu, ánh sáng vàng xuyên qua tầng mây chiếu xuống, nương theo đó là đất trời âm vang, mưa hoa rơi lất phất, một cỗ hương hoa khó mà miêu tả tràn vào chóp mũi thấm ruột gan, ngửi vào cảm giác toàn thân lâng lâng. Dân chúng nước Hoa Chi thấy tình hình này, nhao nhao quỳ gối miệng lẩm bẩm "Thần tích". Lúc này, một chiếc kiệu hoa lưu ly bảy màu xuất hiện trong màn mưa hoa. Mười tám thị nữ áo trắng đứng hai bên kiệu, từng người đều mang dáng vẻ khuynh thành tuyệt thế, quần áo phiêu dật, khí chất kỳ ảo tuyệt tục... 】
【... Gió nhẹ phất, thổi bức màn trên kiệu bay lên, lộ ra hình dáng người trong kiệu. Dù là Phượng Tố Ngôn kiến thức rộng rãi cũng bị cái nhìn thoáng qua này hút hồn. Khi nàng lấy lại tinh thần, tiên nhân áo trắng mở miệng, thanh âm giòn như ngọc châu rơi, tiếng nói trong trẻo... 】
Phương thức ra sân vừa tiên khí vừa lồng lộn.
Bùi Diệp cũng biết Ngọc Cẩn chân nhân có cái pháp khí kiệu tiên với mười tám mỹ nữ.
Kết quả, y lại không dùng!!!
Thành thật cưỡi tiên hạc đến trận pháp truyền tống gần ngọn núi chính, lại từ trận pháp truyền tống đến điểm truyền tống gần đại trận hộ sơn.
Bùi Diệp hỏi hắn: "Ngọc Cẩn sư đệ, bao lâu mới tới đại lục Thiên Lan?"
Ngọc Cẩn chân nhân tích chữ như vàng nói: "Một tháng."
"Lâu vậy?"
Ngọc Cẩn chân nhân nhìn thoáng qua Bùi Diệp, không nói chuyện.
Bùi Diệp hỏi hắn: "Không có phương tiện giao thông nhanh hơn?"
Căn cứ nguyên tác tiểu thuyết miêu tả, Ngọc Cẩn chân nhân tính ra sư đồ duyên tới rời tông môn đến đón nữ chính, thuận tiện giúp nữ chính hóa giải nguy cơ, trước sau cũng mới mấy ngày. Đi đường một tháng, ai biết nữ chính có thể ngủm củ tỏi hay không? Bùi Diệp còn muốn khoảng cách gần nhìn vị binh vương đó đấy.
Ngọc Cẩn chân nhân không có trả lời, chỉ là im lặng nhìn Bùi Diệp.
"Ngọc Cẩn sư đệ đừng lo lắng, đệ có đi thế nào tỷ cũng có thể theo kịp."
Ánh mắt đối phương tràn ngập ba chữ "Không tin tưởng".
Có điều y trời sinh tính lãnh đạm, cũng không nhiều lời, phất tay áo gọi ra một thanh trường kiếm tuyết trắng.
"Thế, sư đệ sẽ chờ Hàm Ngư sư tỷ ở dịch trạm truyền tống phía trước."
Dứt lời, trường kiếm dưới sự khống chế của y hóa thành một tia sáng trắng biến mất ở chân trời.
Bùi Diệp lấy thanh kiếm sắt mẻ của Hàm Ngư chân nhân ra.
Vỗ vỗ kiếm sắt mẻ: "Chúng ta cũng đi thôi."
Ngự kiếm phi hành không khoa học, càng không khoa học chính là người cùng sư môn có thể tổ đội, Bùi Diệp có thể nhìn thấy điểm trắng đại biểu cho Ngọc Cẩn chân nhân.
Có định vị, cô không sợ mất dấu.
Nhìn chằm chằm điểm trắng bay là được.
Dù sao thế giới này cũng không có giới hạn tốc độ hay kiểm tra nồng độ cồn.
Ngọc Cẩn chân nhân nhìn hai điểm từ đầu đến cuối duy trì khoảng cách có chút kinh ngạc.
Còn sinh ra một chút lòng hiếu thắng, tăng tốc chút xíu.
Kết quả mặc kệ y bay thế nào, Bùi Diệp vẫn duy trì khoảng cách ban đầu.
Dựa theo kịch bản trước giờ, Ngọc Cẩn chân nhân sẽ dốc toàn lực ứng phó, Bùi Diệp từ đầu đến cuối như hình với bóng.
Sau một phen giằng co, vị mỹ nam băng sơn này dần dần bực bội, cũng để lại một dấu tích khác lạ trong lòng y.
Nhưng mà --
"Hai vị khá lắm, phi kiếm còn có thể quá tốc độ thành dạng này! Còn không có bằng lái -- "
"Trừ ba điểm, phạt 500 linh thạch cấp thấp."
Bùi Diệp và Ngọc Cẩn chân nhân yên lặng đứng vững, kiếm của hai người bị một tên không biết từ đâu xuất hiện dùng linh khí ghi hình.
Một người dùng linh khí chụp ảnh ghi chép, một người ghi chép tên tuổi môn phái của hai người Bùi Diệp, kiểm tra giấy chứng nhận ngự kiếm phi hành.
"Tiền phạt, hai vị là giao giờ luôn, hay là đưa giấy phạt đến quý phủ?"