Edit by AShu ^_^.
__________________
Thẩm Uyên đột nhiên cảm thấy, chính mình hình như là hiểu lầm Trình Diệp, ở trong lòng 'cậu', chính mình cũng không phải không quan trọng.
Mà không, tiểu thiếu gia ngạo khí như vậy cư nhiên nguyện ý để hắn đánh chính mình.
Hắn nhìn chằm chằm chai bia trong tay chính mình, sợ chính mình nhịn không được làm ra cử chỉ hoang đường, khàn khàn hỏi: "Cậu vì cái gì sẽ cảm thấy, chọc tôi tức giận, đánh một cái liền tốt?"
Tô Đường nghĩ nghĩ, châm chước nói: "Vậy...... Đánh hai cái?"
Thẩm Uyên cười, mà nụ cười này, hai người phảng phất như quay lại lúc trước, Thẩm Uyên không hề châm chọc mỉa mai, 'cậu' vẫn là Trình Diệp vô tâm không phổi.
Tô Đường dần dần buông lỏng lá gan, có lẽ là uống bia nên thêm can đảm, nàng nhỏ giọng mở miệng, "Thẩm Uyên, có biện pháp nào có thể làm anh bớt giận hay không?"
Thẩm Uyên tâm tình không tồi, lệ khí giữa mày đều tiêu tán không ít, "Nếu sợ tôi tức giận, vì cái gì này đã hơn một năm cậu không chủ động liên hệ với tôi?"
Tô Đường như là hài tử phạm sai lầm, cúi đầu, "Sợ chọc anh càng tức giận, rốt cuộc trước khi anh về nước, sắc mặt rất kém cỏi."
Vừa nói đến việc này, Thẩm Uyên đến bây giờ liền tức giận khó tiêu, "Cậu còn mặt mũi mà nói sao?" Hắn nói xong, lại sợ làm sợ 'cậu', rốt cuộc tiểu thiếu gia lúc trước còn bày vẻ mặt phòng bị, chỉ có thể nhịn xuống tính tình, tận lực tâm bình khí hòa nói: "Bộ dáng lúc nãy, như thế nào còn một bộ muốn cùng tôi phân rõ giới hạn?"
Tô Đường chủ động thừa nhận chuyện mình sai, bất quá chính là tự tin có chút không đủ, nàng nói: "Tôi sợ anh đánh tôi."
Thẩm Uyên tức giận cười, "Sợ tôi đánh cậu, vậy cậu còn làm sự tình hỗn trướng kia làm gì? Trình Diệp, có phải lúc trước tôi đối với cậu quá tốt, cho nên cậu liền trốn khỏi tôi?"
Cầu sinh dục làm Tô Đường đột nhiên lắc đầu, "Không phải, chính là tôi quá tra đi, cho nên không biết đối mặt với anh như thế nào, sợ chọc anh tức giận, nghĩ trốn xa xa, anh mắt không thấy tâm không phiền......" Nàng càng nói càng nhỏ giọng, Thẩm Uyên nghe được lời cuối cùng, nỗi bực tức cũng liền tiêu tan.
Cho nên, tiểu thiếu gia không dám tìm hắn, thuần túy là bởi vì áy náy, bởi vì sợ hắn tức giận.
Cmn......
Thẩm Uyên liền muốn bạo thô, bất quá nghĩ đến một năm trước, hắn lúc ấy đúng thật là muốn điên lên, thiếu chút nữa muốn băm chân 'cậu ấy' ra, nếu không phải Thẩm gia phức tạp, hắn cũng không chờ tới một năm rồi mới đi tìm 'cậu', hơn nữa, hắn lần này tới, đích xác vẫn muốn băm chân 'cậu' ra.
Bất quá nghĩ đi nghĩ lại, nếu lúc trước hắn đổi phương thức khác xử lý chuyện này, 'cậu ấy' có lẽ liền sẽ không sợ hãi như vậy.
Cái tính tình kia của 'cậu ấy' vừa quật cường vừa ngạo kiều, cái câu nói trào phúng kia của hắn, 'cậu' lúc ấy khẳng định cũng tức giận. Nhưng hiện tại ngẫm lại, chỉ là một nữ nhân thôi, bên người Trình Diệp còn thiếu nữ nhân sao? Nhưng không có nữ nhân nào, ở bên người 'cậu' vượt qua ba tháng, lúc ấy, hắn nếu nguyện ý nhẫn nại một chút, nói không chừng hiện tại sớm không có vị hôn thê chó má đó.
Thẩm Uyên lần đầu tiên cảm thấy chính mình xử lý sự tình có chút khiếm khuyết, lãng phí thời gian một năm, bất quá không quan hệ, hiện tại sửa chữa vẫn kịp.
Tính tình tiểu thiếu gia quật cường, nếu hắn la mắng, 'cậu ấy' liền cương lại, nếu vậy hắn sẽ bồi cùng 'cậu', có thể đem người trở về bên người, còn nữ nhân chướng mắt bên cạnh 'cậu', đám người vừa đi, hắn lại thu thập cũng không muộn.
"Cậu có biết hay không, tôi chờ cậu xin lỗi, ước chừng đợi một năm."
Thẩm Uyên đem chính mình biến thành người bị hại, Tô Đường lúc ấy liền vô thố.
"Tôi...... Anh, tôi xin lỗi. Nhưng Thẩm Uyên, anh giống như cái gì cũng không thiếu a." Nàng gãi gãi đầu, "Nếu không, anh vẫn nên đánh tôi một trận đi?"
Thẩm Uyên rũ đuôi mắt, không nhịn xuống, cười khẽ ra tiếng.
Tiểu thiếu gia vẫn đáng yêu như trước a, cho nên, đều do vị hôn thê chướng mắt kia.
"Vừa rồi không phải là nói cho tôi đánh hai cái?"
Tô Đường trợn tròn mắt, "Anh thật sự sẽ đánh sao?"
Thẩm Uyên nhướng mày, "Cậu muốn đổi ý."
"Sao có thể a, chỉ cần anh cao hứng, đánh ba cái cũng được." Nhưng lời tuy như thế, khuôn mặt nhỏ lại sầu thảm, "Cái kia, thời điểm anh đánh, có thể đừng vả vào mặt hay không a."
Thẩm Uyên tâm tình suиɠ sướиɠ, mà không, hắn liền có tâm tư trêu đùa 'cậu', "Vậy thì không được, liền bởi vì gương mặt này của cậu thật sự gây tai họa tới quá nhiều người, cho nên tôi muốn, vẫn là vả mặt đi."
Tô Đường không nghĩ tới hắn cư nhiên là nam chủ dạng này, trừng lớn hai mắt, vẻ mặt muốn đổi ý.
"Nếu không, chúng ta đổi phương thức xin lỗi khác đi, mọi người đều là người trưởng thành rồi, đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ gì đó, một chút đều không thành thục."
Truyện được edit bởi AShu089/ Đọc truyện trên truyenwk.com AShu089 và wordpress: https://nhameo089.wordpress.com/ để ủng hộ editor nha ≧◉◡◉≦
Thẩm Uyên trước nay liền không cảm thấy 'cậu' thành thục một chút nào, cho nên hắn nguyện ý sủng 'cậu ấy' như một đứa trẻ, "Cũng có thể, vừa lúc bên người tôi thiếu một trợ lý. Trình thiếu gia, điều kiện tôi đã cho cậu, liền xem cậu có nguyện ý hay không."
Tô Đường nhăn khuôn mặt nhỏ, cảm thấy chính mình có điểm mệt.
Nhưng cố tình, đối phương chỉ tiếp thu cái phương thức xin lỗi này.
Nàng suy xét, vì nhiệm vụ, vì về sau có thể về nhà dưỡng lão, nàng chỉ có thể cắn răng đáp ứng.
"Cũng có thể, nhưng tôi không có hộ chiếu trong nước."
Thẩm Uyên kinh ngạc khi 'cậu' nhanh như vậy liền đáp ứng, "Không sao, tôi sẽ xử lý." Nói xong, lại nói: "Nói miệng không bằng làm chứng, tôi sẽ cho người chuẩn bị một phần hợp đồng lại đây."
Ký tên, chính là người của hắn, lại muốn chạy, cũng chạy không thoát a.
Thẩm Uyên nhìn 'cậu' đi bước một mà nhảy vào bẫy rập, chẳng những không nhắc nhở, ngược lại đem bẫy rập bố trí càng thêm không có sơ hở.
"Tôm hùm đất, còn ăn không?"
Có lẽ do tâm sự đã buông xuống, Tô Đường liền cảm thấy khẩu vị của chính mình lại về rồi, "Ăn." Nàng nói xong, lại lần nữa đem bao tay dùng một lần mang lên, "Anh không ăn sao?"
Khẩu vị của đại lão tương đối thanh đạm, khẩu vị nặng nề như món tôm hùm đất , từ trước đến nay liền không có trong thực đơn của hắn. Nghĩ như vậy, nàng lại nói: "Anh ăn cơm chiều chưa? Nếu không, tôi cho người lại mang một phần thanh đạm lại đây."
Trong mắt đen nhánh của Thẩm Uyên nổi lên một chút ý cười, cong cong môi, tâm tình hắn không tồi nói: "Không sao, tôi không đói bụng, cậu ăn trước đi." Nói xong, cũng mang lên bao tay dùng một lần.
Động tác hắn ưu nhã, chỉ vài động tác, liền gỡ thịt tôm hùm đất ra, sau đó đưa tới trước mặt Tô Đường nói: "Tới, há mồm."
Tô Đường theo bản năng há mồm, chờ tới khi ăn vào, mới đột nhiên bừng tỉnh.
Ngọa tào, đại lão lột tôm hùm cho nàng? Cho nên, nàng đây là bình an rồi a.
Một bữa cơm ăn còn tính tận hứng, rượu đủ cơm no, Tô Đường liền lấy cớ, đang muốn nói sắc trời đã tối, mọi người ngày mai lại gặp lại, liền nghe Thẩm Uyên nói: "Trình trợ lý, hôm nay liền làm luôn."
Tô Đường chớp chớp mắt, xác nhận hắn không nói giỡn, mới trừu khóe miệng nói: "Được thôi, nghe anh."
Thẩm Uyên thấy thế, trực tiếp đem người mang lên thư phòng.
Tô Đường không nghĩ tới người này cư nhiên tự mình đánh hợp đồng cho nàng, mới vừa có chút thụ sủng nhược kinh, kết quả nhìn đến tiền lương, sắc mặt tức khắc vặn vẹo, "Tôi làm trợ lý, tiền lương chỉ có hai ngàn năm?"
Thẩm Uyên che lại khóe miệng đang giương lên, mặt không đổi sắc, "Tiền lương cơ bản ở thành phố A là hai ngàn, cậu nhiều hơn 500."
Tô Đường, "...... Vậy tôi cảm ơn 500 này của ngài, thật đúng là một bút vốn to a."
Thẩm Uyên, "Làm trợ lý sinh hoạt, yêu cầu cả ngày đi theo ông chủ, bất quá cậu yên tâm, về sau tôi ở nơi nào, cậu cũng ở nơi đó, tôi ăn cái gì, cậu cũng ăn cái đó, tất cả đều do công ty chi trả. Cho nên hai ngàn năm này, cậu khả năng còn không dùng đến số tiền đó."
Tô Đường cái gì cũng đều không nói ra được, quả nhiên, nhà tư bản đều là vạn ác.
Thẩm lột da!
Thẩm Uyên nâng nâng mí mắt, "Cậu nói cái gì?"
Tô Đường vẻ mặt vô tội, "Làm sao vậy ông chủ, tôi cái gì cũng chưa nói a."
Thẩm Uyên, "Tôi nghe được cậu đang mắng tôi." Nói xong, hắn lại thêm một câu trong bản hợp đồng, "Về sau lại nghe được cậu mắng ông chủ, mắng một lần khấu trừ một ngàn. "
Tô Đường liền tức giận, "Mấy đồng tiền lương đó không đủ khấu trừ a."
__________________
( tấu chương xong )
Đã beta
Edit by AShu