[Quyển 2] [Xuyên Nhanh] Cứu Mạng! Tất Cả Nam Chủ Đều Hắc Hoá

Chương 316

Edit by AShu ^_^.

_________________

Thẩm Uyên họp xong, trở về liền thấy tiểu thiếu gia bị đồ ăn vặt vây quanh, nhớ lại câu kia nhìn thấy trên vòng bạn bè, lại nhìn đồ ăn vặt chất đầy trên bàn, hắn duỗi tay, mặt vô biểu tình gõ gõ cái bàn.

"Trình Diệp, trong lúc đi làm mà ăn đồ ăn vặt, có năng lực a."

Tô Đường không thật tâm xin lỗi, "Thật là xin lỗi a, buổi sáng tôi chưa kịp ăn, lúc này đã đói bụng, Thẩm tổng yên tâm, tôi lập tức thu nhập mấy thứ này."

Thẩm Uyên nếu không phải ở cùng 'cậu', thì đã tin lời nói dối này của 'cậu' rồi.

"Không ăn cơm sáng? Cậu xác định là không ăn, hay là bởi vì kén ăn nên không ăn?"

Tô Đường không nói lời nào, tiếp tục ăn khoai lát, bất quá một đôi mắt đào hoa tròn xoe lại chớp chớp mà nhìn về phía hắn, "Kỳ thật, khoai lát vẫn ăn khá ngon, Thẩm tổng có muốn ăn một miếng không? "


Thẩm Uyên cảm thấy mấy đồ ăn vặt kia đặc biệt chướng mắt, đến cuối cùng, sắc mặt đều có chút hơi trầm xuống, "Đều quăng ra ngoài đi."

Nói giỡn, người của hắn, hắn còn chưa có được, đâu cần đến phiên những người khác?

Tô Đường nhăn khuôn mặt nhỏ, thập phần không tha, đây đều là các tiểu tỷ tỷ cho, như thế nào có thể lãng phí hảo ý của người khác như vậy, nhưng Thẩm Diêm Vương đang nhìn chằm chằm, nàng chỉ có thể thở phì phì mà đem đồ ăn vặt ôm ra ngoài. Đương nhiên, nàng sẽ không vứt, chỉ có thể đưa cho các tiểu tỷ tỷ thư ký.

Các thư ký thấy tiểu trợ lý lại đây, một đám đôi mắt đều tỏa sáng.

Mỹ nhân, bất cứ lúc nào, luôn phá lệ được mọi người thiên vị.

"Tiểu Diệp Tử, làm sao vậy?"

Tô Đường hừ hừ, "Thẩm tổng kêu tôi đem đồ ăn vặt quăng ra ngoài, tôi nghĩ ném đi thì quá lãng phí, liền đưa cho mọi người."


Những vị thư ký nhìn tiểu mỹ nhân không vui, một đám đều đau lòng. Trong một cái chớp mắt, các nàng liền hiểu rõ cảm thụ của mẹ già a.

"Không có việc gì, chúng ta cũng không nghĩ tới Thẩm tổng nhanh như vậy liền họp xong, lần sau cậu đừng ăn trong văn phòng, cứ ăn ở trong phòng nghỉ ngơi đi." Nói xong, liền hạ thấp thanh âm, "Thẩm tổng sẽ không tới phòng nghỉ ngơi đâu, cho nên không sợ bị bắt gặp."

Trong đó một vị thư ký nói mới nói xong, đột nhiên Thẩm Diêm Vương đi đến, một đám lập tức sợ đến mức không nói được gì.

Tô Đường thấy thế, chỉ có thể rơi nước mắt cùng đồ ăn vặt cáo biệt.

Thẩm Uyên tức giận, tiểu thiếu gia này cha mẹ chết sớm, rất sớm liền không ai quản, dù sao lúc ấy cùng hắn quen biết, liền thường xuyên có ý định dùng mấy đồ ăn rác rưởi để thay cơm, đến cuối cùng, mỗi khi tới giờ cơm, còn cần hắn giám sát mới được.


Đương nhiên, đối với Tô Đường mà nói, một thế giới cũng liền trải qua mấy năm, căn bản là không cần thiết dưỡng thân thể, cứ sống làm sao mà bản thân mình thoải mái là được, cho đến khi nàng gặp được Thẩm Uyên.

"Thẩm tổng."

'Cậu' uể oải mở miệng, Thẩm Uyên cũng không giận nữa.

"Đi thôi."

Tô Đường, "Đi nơi nào?"

Thẩm Uyên, "Mời cậu ăn cơm."

Hai người một trước một sau rời đi, giây tiếp theo, văn phòng liền oanh tạc.

"Tôi cảm thấy, Thẩm tổng của chúng ta đối với tiểu trợ lý không giống nhau."

"Khẳng định không giống nhau a, lại nói tiếp, cô không phát hiện đồng hồ mà tiểu trợ lý mang trên cổ tay, giá trị bảy con số, đó là món đồ mà người thường có thể mang sao? Còn có cái khí chất kia, tôi cảm thấy tiểu trợ lý giống như là tiểu thiếu gia của nhà ai a."
"Còn có còn có, tôi rất nhiều lần nhìn thấy tiểu trợ lý cùng Thẩm tổng cùng nhau đi làm, cùng nhau tan tầm, các cô nói thử xem, bọn họ có phải hay không ở chung với nhau?"

Lời này vừa phát ra, những cô thư ký nháy mắt phát ra một tiếng hiểu rõ nga ~

"Trách không được chúng ta cho đồ ăn thì Thẩm tổng không cao hứng a, hèn chi, du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu nồng đậm a."

"Tôi có cảm giác như đây là câu chuyện bá đạo tổng tài yêu tôi."

"Ha ha ha, chúng ta đây không phải trở thành pháo hôi sao."

"Sai, pháo hôi cũng không tới phiên chúng ta, chúng ta chính là người qua đường Giáp Ất Bính."

Truyện được edit bởi AShu089/ Đọc truyện trên truyenwk.com AShu089 và wordpress: https://nhameo089.wordpress.com/ để ủng hộ editor nha ≧◉◡◉≦

......

Lại nói bên kia, Thẩm Uyên mang theo người đi tới nhà hàng mà mình thường ăn, chẳng qua thành phố B tuy lớn, nhưng có đôi khi lại có những trường hợp vô cùng trùng hợp, mà không, hai người mới vừa vào tiệm, liền gặp một tên gia hỏa cực kỳ chướng mắt.
Thẩm Lăng, em họ của Thẩm Uyên.

Một nhị đại không học vấn không nghề nghiệp.

Lúc này, hắn ôm một vị tiểu hoa đán mới nổi, thấy người, cư nhiên còn dám khiêu khích, "Nha, đây không phải là Thẩm tổng sao? Hôm nay sao không ở Thẩm thị, cư nhiên còn tự mình ra đây ăn cơm a, cũng thật không dễ dàng, tôi cho rằng anh đời này đều tính toán chôn ở Thẩm thị nha."

Tiểu hoa đán có chút sợ hãi, Thẩm Lăng dám kiêu ngạo, đó là bởi vì hắn nguyên bản chính là thiếu gia của Thẩm gia. Mà nàng, chỉ là một tiểu nghệ sĩ không có bối cảnh, đừng nhìn hiện tại đang nổi, nhưng nếu bị Thẩm Uyên ghi hận, sự nghiệp đời này của nàng liền bị huỷ hoại hoàn toàn.

Thẩm Lăng có uống chút rượu, châm chọc châm chọc, đuôi mắt đột nhiên liếc tới Tô Đường. Nguyên bản chỉ là thô sơ giản lược nhìn một cái, nhưng khi hắn liếc mắt một cái, hắn có chút không rời được mắt.
Nói như thế nào đây, mỹ nhân ở giới giải trí tuy nhiều, tuy rằng cũng có cái loại nam sinh có nét đẹp phi giới tính, nhưng vị trước mắt này thì khác, 'cậu ta' là người của Thẩm Uyên, nếu có thể ức hϊếp một phen, vậy có cảm giác một phen tư vị khác.

Thẩm Uyên có cẩu đức hạnh gì, đừng nhìn mặt ngoài giả bộ trang nghiêm, nhưng kỳ thật cũng không kém gì em họ mình, điều duy nhất khác chính là hắn sẽ ngụy trang.

"Nha, Thẩm tổng chúng ta đây là thông suốt a, tôi cho rằng anh muốn ôm vị hôn thê ma ốm kia đến chết a."

Thẩm Uyên từ đầu đến cuối ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn, hắn liền mang theo Tô Đường, được người phục vụ dẫn đường, trực tiếp vào phòng bao.

Bị hắn làm lơ như vậy, không thể nghi ngờ là đem mặt Thẩm Lăng đạp dưới chân khinh thường, sau khi nghĩ như vậy, Thẩm Lăng liền càng tức giận.
Hắn nguyên bản là định rời khỏi, thấy thế, đơn giản bao một phòng bao bên cạnh phòng của đối phương.

Tiểu hoa đán đi theo bên người, không dám mở miệng, trong lòng lo âu vô cùng.

Thẳng đến qua gần một giờ, phòng bao cách vách có động tĩnh, tiểu hoa đán thấy hắn cư nhiên theo đuôi vị thiếu niên tuấn tú lúc trước, lúc này lá gan cũng to ra.

Nàng không dám mưu toan leo lên Thẩm Uyên, rốt cuộc vị này chính là nổi danh trong giới giữ mình trong sạch. Nhưng mà, nếu có thể giúp đỡ đối phương, hoặc là ở trước mặt hắn lộ mặt, đó chính là cơ hội. Phải biết rằng, một câu của vị này, còn hơn hẳn trăm câu của Thẩm Lăng.

Nàng hít sâu một hơi, cổ vũ cho chính mình, lúc này mới gõ cửa phòng bao cách vách."Thẩm tổng, vừa rồi Thẩm thiếu theo đuôi vị đi cùng ngài, tôi sợ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, liền cùng ngài nói một tiếng."
Sắc mặt Thẩm Uyên lúc ấy liền thay đổi, hắn cọ một chút đứng lên, bất quá khi đi tới cửa, hắn vẫn là quay đầu lại nhìn nàng một cái, "Tên."

Hiện tại có người, không có ích lợi cũng sẽ không ra tay, Thẩm Uyên quá rõ điểm này, cho nên trước khi đi, hắn liền hỏi tên nàng ta.

Quả nhiên, trên mặt tiểu hoa đán vui vẻ, lập tức báo tên.

Trước sau không trì hoãn bao lâu, Thẩm Uyên biết Trình Diệp là đi WC, lập tức liền đi tới WC, sau đó, hắn nghe được một tiếng hét thảm thiết.

Thanh âm Trình Diệp hắn đã quá quen thuộc, nếu là 'cậu', tuyệt đối không phải thanh âm này.

Hắn dừng một chút, sau đó lại là cười, hắn đã quên, thời điểm ở nước M, thân thủ của tiểu thiếu gia chính là phi thường lợi hại, chưa bao giờ để chính mình ăn mệt a.

Bên trong, Tô Đường đều đã quên, nơi này là nhà hàng, chờ khi nàng đứng trước cửa WC, nhìn phòng WC nam cùng phòng WC nữ, trực tiếp lâm vào trầm mặc.
Nàng sợ đi WC nam, liền nhìn thấy đồ vật không nên xem, nhưng nếu đi WC nữ, lấy bộ trang phục hiện tại nàng mặc, không chừng phải bị người ta kêu biếи ŧɦái.

Nàng không nghĩ muốn thấy gì đó, cũng không muốn bị kêu biếи ŧɦái, mà lúc này, Thẩm Lăng liền xuất hiện.

__________________

( tấu chương xong )

Đã beta

Edit by AShu

Bình Luận (0)
Comment