(Quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 417

Edit : Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Vu Hoan khoanh tay nhìn một chim một rồng tấu hài bên kia, con Giao Long kia tuy bị mình giam cầm đôi cánh, nhưng lực tấn công vẫn phải có.


Ngặt một cái là Trọng Minh Điểu căn bản không thèm đi xuống, mỗi lần Giao Long tấn công đều bị nó dễ dàng né tránh, Giao Long bị chọc tức đến nổi oa oa gào to.


"Trọng Minh, ta không đánh, không đánh." Giao Long nổi trên mặt nước hỗn loạn giữa biển hoa, ngửa đầu nhận thua.


"Sớm như vậy không phải là được rồi sao." Trọng Minh Điểu hừ nhẹ một tiếng, rút nhỏ thân mình, đáp xuống mặt nước.


Nó thu liễm lại cánh của mình, dùng mõm chải vuốt lông chim diễm lệ của nó.


"Trọng Minh, có người vào được." Dư quang của Giao Long quét đến Vu Hoan, hai người kia lại đứng xem diễn lâu như vậy.


"Tiến vào thì tiến vào, đâu có chuyện gì liên quan đến ta." Trọng Minh Điểu chẳng hề quan tâm nói, một hồi lâu động tác chải chuốt lông chim của nó dừng lại, ngẩng đầu lên, dùng hai mắt khổng lồ nhìn chằm chằm Giao Long: "Vừa rồi ngươi nói cái gì?"


"Có người vào được." Giao Long ý bảo Trọng Minh Điểu nhìn về phía bờ biển hoa nơi xa xa bên kia.


Vu Hoan và Dung Chiêu cơ hồ là còn ở bờ biển hoa, lại không có hơi thở gì đặc biệt, Trọng Minh Điểu lúc trước chỉ lo đánh Giao Long, không nhìn thấy bọn họ.


Vừa nghe Giao Long nói như vậy, nó mới nhìn về phía Vu Hoan và Dung Chiêu.


"Ta không biết loài người vô sỉ dùng cách gì, cánh của ta không có cách nào sử dụng." Giao Long nâng nâng cánh bị ướt dầm dề lên, ngữ khí giận dữ.


"Hừ, cho dù có cánh, ngươi cũng đánh không lại ta."


Giao Long: "..."


"Ầm!"


Đuôi Giao Long quét về phía Trọng Minh Điểu, Trọng Minh Điểu đang chuyên chú nhìn Vu Hoan và Dung Chiêu, không nghĩ đến Giao Long ra một chiêu như vậy, trực tiếp bị quét vào trong nước, Giao Long thuận thế dùng đuôi trực tiếp ấn Trọng Minh Điểu vào trong đáy nước.


Vu Hoan: "..."


Chỉ số thông minh của Giao Long có chút lãng phí.


Trọng Minh Điểu tốt xấu gì cũng còn cánh có thể sử dụng, hai ba cái đã vọt ra khỏi sự kiềm chế của Giao Long, run rớt bọt nước trên người, bay đến không trung.


Tiếng nói vẫn ngả ngớn như cũ, lại mang theo vài phần tức giận rõ ràng: "Nếu người theo ngươi tới, nói vậy không có liên quan gì đến ta, tự ngươi thu phục đi!"


Nói xong, Trọng Minh Điểu lập tức giương cánh bay lên trời cao, đảo mắt đã biến mất.


Giao Long: "..."


Này này, quay lại đi!


Nó sai rồi, nó thật sự sai rồi!


"Hắc, muốn ta kéo ngươi lên không?"


Giao Long vừa quay đầu đã đối diện một khuôn mặt tủm tỉm cười, nụ cười kia sáng lạn đến mức tận cùng, nhưng khiến lòng Giao Long dâng lên một cổ hàn ý.


Đôi mắt của nàng căn bản không có ý cười, lạnh băng tàn nhẫn, không chứa một chút tình cảm nào.


"Ngươi ngươi... rốt cuộc ngươi muốn làm gì!" Giao Long hoàn toàn không có sức lực, vừa rồi lăn lộn một trận với Trọng Minh Điểu như vậy, sức lực sớm đã tiêu hao gần hết.


"Đã nói với ngươi rồi, ta chỉ đơn thuần hỏi một chút chuyện mà thôi, ngươi trả lời ta thì tốt rồi."


"Không cần, chắc chắn là ngươi muốn gạt ta." Giao Long cự tuyệt, trong mắt bày ra biểu cảm thấy chết không sờn.


Vu Hoan: "..."


Chỉ có chỉ số thông mình này thôi, mà tính cảnh giác cao như vậy à?


Chỉ có thể nói, chỉ số thông minh này chỉ xứng với một đứa trẻ con mà thôi!


Sau khi Giao Long được truyền thừa, nó đã biết loài người là giống loài vô sỉ nhất, không thể tín nhiệm nhất, nó đương nhiên sẽ không tin Vu Hoan.


Vu Hoan thật muốn một cái tát chụp chết con Giao Long ngu xuẩn này, lúc cần thông minh thì không thông minh, lúc nên ngốc thì lại không ngốc.


"Ngươi thật sự không trả lời?" Ngữ khí của Vu Hoan đột nhiên âm u.


Giao Long lắc đầu, không trả lời không trả lời, nó không trả lời đấy.


Nó mới không giống con chim chết tiệt kia không có tiết tháo như vậy.


"Được lắm." Vu Hoan duỗi tay xách Giao Long lên, bay đến bên bờ biển.


Nháy mắt Giao Long rời khỏi mặt nước, biển hoa hỗn loạn một mảnh ngay lập tức khôi phục lại nguyên trạng, giống như vừa rồi chưa hề xảy ra chuyện gì.


___


Núi Thiên Mân, lúc này có vô số bóng người chạy như bay lên đỉnh núi, phía trước nhất là 'Sở Vân Cẩm', quanh thân nàng ta đều tản ra một sức mạnh cường hãn, khiến người khác không dám đến gần.


Người phía sau đều có chút kinh hãi nhìn bóng người phía trước đang chạy như bay, có chút quen thuộc, càng khiến bọn họ kinh ngạc là Sở Vân Cẩm bọn họ nhìn thấy bây giờ so với Sở Vân Cẩm trong nhận thức của bọn họ căn bản không phải là cùng một người.


Nhưng mà bây giờ không ai rối rắm xem Sở Vân Cẩm này có phải là Sở Vân Cẩm nguyên bản hay không, mục tiêu lúc này của bọn họ là đỉnh núi.


'Sở Vân Cẩm' quay đầu lại nhìn dòng người phía sau, tốc độ quyết đoán nhanh hơn.


Cách một trận hỗn loạn ở dưới không lâu thì núi Thiên Mân cách Thanh Vũ Thành không xa đột nhiên phát ra một trận kim quang chói mắt.


Mọi người tưởng có dị bảo gì đó xuất thế, cho nên sôi nổi đuổi đến núi Thiên Mân.


Những người khác không biết kim quang đó là cái gì, nhưng 'Sở Vân Cẩm' lại rất quen thuộc, đó là thần quang.


Thần giới mới có thần quang.


Dịch Bảo và Dịch Quân xen lẫn trong đám người, phía sau lưng bọn họ còn đi theo một cái đuôi nhỏ, một thân váy đỏ vốn dĩ đã rất chói mắt còn cố tình kéo theo một thanh đại đao còn lớn hơn cả thân hình của nàng càng chói mắt hơn nữa. Khiến cho tầm mắt của không ít người dừng ở bọn họ bên này, tựa như đang cân nhắc giá trị của thanh đại đao kia, cùng với quan hệ của tiểu nha đầu này với Dịch gia là như thế nào.


Dịch Quân thường thường sẽ quay đầu xác nhận xem Linh La còn đi theo mình hay không, vì thế người xung quanh dần dần từ bỏ nhìn chằm chằm Linh La, bắt đầu chuyên tâm chạy lên núi.


Khi đến giữa sườn núi, đội ngũ kéo ra một khoảng cách rất rõ ràng.


Người có thực lực mạnh mẽ sớm đã vượt qua giữa sườn núi, mà người có thực lực bình thường còn ở phía dưới giữa sườn núi.


Tốc độ của Dịch Gia nhanh hơn người bình thường một ít, lại so với bọn cường giả lại chậm hơn một ít, cho nên chờ đến khi bọn họ lên dến đỉnh núi, chỉ có thể đứng ở ngoài vây xem.


Giữa bóng người lắc lư, có một cột ánh sáng màu vàng chiếu thẳng lên bầu trời rất rực rỡ chói mắt, nó thu hút ánh mắt của mọi người khiến mọi người không rời mắt đi được.


Cột sáng kia là từ ở giữa tượng đá kia vọng lại, cả tượng đá đều bao phủ ở trong kim quang mông lung, khiến mọi người không nhìn rõ khuôn mặt của tượng đá kia.


'Sở Vân Cẩm' đứng ở hàng đầu tiên, cũng nhìn rõ ràng nhất.


Khuôn mặt được dấu trong áo choàng nháy mắt nhìn thấy tượng đá kia, đầu tiên là cứng đờ, sau đó điên cuồng hận ý.


"Đây là cái gì? Trên núi Thiên Mân từ khi nào có tượng đá như vậy? Kim quang kia là từ tượng đá vọng lại..."


"Lần trước đến còn không có, tượng đá này từ đâu ra?"


"Có thể có di tích gì đó muốn xuất thế không?"


"Không thể nào đâu, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nói nghe nói núi Thiên Mân có di tích gì."


"Không phải có tin đồn thật lâu trước đây núi Thiên Mân được gọi là núi Thiên Môn, có thể đi thông đến Thần giới sao? Nhưng thật sự có Thần giới tồn tại ư?"


Những lời này lập tức kích thích thêm hàng ngàn chuyện, các loại truyền thuyết về núi Thiên Mân bắt đầu từ trong những miệng những người này.


Linh La người nhỏ, căn bản nhìn không thấy tượng đá kia, nàng túm Dịch Quân: "Ôm ta một chút."


Dịch Quân sửng sốt, mặt mày chợt hớn hở bế Linh La lên.


Có thân cao bế lên, Linh La rất dễ dàng nhìn thấy tượng đá kia.


Mà 'Sở Vân Cẩm' vẫn luôn đứng ở phía trước đột nhiên động, Linh Lung Kiếm trong tay nàng ta xẹt qua không khí, cọ xát sinh ra tiếng rít gào, làm âm thanh xung quanh biến mất, đều không thể tin được nhìn động tác của 'Sở Vân Cẩm'.


Mọi người bây giờ chỉ có một ý nghĩ.


Người này điên rồi sao?

Bình Luận (0)
Comment