(Quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 454

Edit : Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Vu Hoan cũng không có rời khỏi ngọn núi, mà đợi ở một nơi không xa bọn người Bách Lý gia, nhìn những người đó bàn tán chuyện của mình từ kịch liệt đến chán ghét.


Tuy Ngọc trưởng lão có lòng muốn áp chế, nhưng một mình hắn làm gì áp chế được nhiều người như vậy. Huống chi hiện tại vẫn đang chạy trốn, những người này cần một người để miệng phát tiết.


Vu Hoan rời đi, Ngọc trưởng lão và Phong trưởng lão đều không nói gì, nếu nàng vẫn luôn ở đây, bọn họ mới không dễ làm.


Những người bên ngoài đuổi đến rất nhanh, từ nơi của Vu Hoan, có thể nhìn rõ ràng trận thế phía dưới. Đầu người rậm rạp chật kín lối đi.


Uyên Ương Kính nổi bên cạnh nàng, trên mặt kính hiện ra đúng là cảnh tượng phía dưới, chẳng qua màn ảnh kéo gần lại rất nhiều, xông ra đầu tiên chính là người ở vị trí trung tâm.


Vu Hoan nhướng mày: "Đó là ai?"


Uyên Ương Kinh hiện mấy người kia ra làm gì?


"À, đây là hai người lần trước ở ngoài Bách Lý Thành á!" Uyên Ương Kính hình như rất kỳ quái, mới bao lâu không gặp, mà không quen biết rồi?


Ừ... chứng mù mặt lại tái phát.


"Vân Tự và Bách Lý Thanh Hoan?"


"Hình như gọi là thế á..." Uyên Ương Kính cũng không xác định, nó biết người, nhưng không nhất định biết tên.


Vu Hoan biết tên, không biết người, thật đúng là tuyệt phối!


"Bọn họ giấu ở trong đám người làm gì?" Vu Hoan chọc chọc mặt kính, hình ảnh của mặt kính đột nhiên chuyển đi, dừng ở đằng trước đội ngũ.


Nơi đó đứng không ít người, đều là một ít người mặc chó giả dạng người, cao lớn thô kệch.


Nhìn thấy một nam nhân trong đó, áo gấm màu đen, tơ vàng phác hoạ hoa văn hình rồng... Nam Cung Triệt?


Ha, con hàng này còn chưa có chết à?


Đúng là mạng lớn!


Vu Hoan lại chọc vài cái, sau khi mọi nơi đều nhìn một lần, lại lần nữa chuyển hình ảnh tới trên người Nam Cung Triệt.


Bây giờ một mình hắn đứng ở một bên, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, nam nhân trung niên bên cạnh gọi hắn một tiếng, hắn cũng không phản ứng, cuối cùng là nam nhân trung niên kéo hắn một chút. Hắn mới chậm rãi ngẩng đầu.


Sau khi nói vài câu với nam nhân trung niên kia, lắc mình rời khỏi đội ngũ.


Uyên Ương Kính thay đổi theo hành động của Nam Cung Triệt, rất nhanh hắn đã ngừng ở một sườn núi khác.


Hình ảnh của Uyên Ương Kính bỗng nhiên giống như gợn sóng nước nhộn nhạo lên, hình ảnh trở nên mơ hồ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy thân ảnh màu đen kia.


"Sao lại thế này?" Vu Hoan gõ gõ Uyên Ương Kính.


"Hắn đang phá trận, trận pháp ảnh hưởng không gian, tạo thành không gian vặn vẹo." Uyên Ương Kính trả lời rất nhanh.


Theo lời nó nói, cả ngọn núi đều đang run lắc, ánh sáng bao phủ trên núi giống như bị người ta gõ lên, chậm rãi dung hợp vào trong không khí, biến mất không thấy.


Chấn cảm kia thiếu chút nữa run Vu Hoan từ trên cây té xuống, nàng đỡ thân cây, trong lòng rất là kinh ngạc, Nam Cung Triệt chỉ bằng sức mạnh của bản thân đã phá trận pháp?


Trận pháp vừa vỡ, người phía dưới căn bản không cần tiếp đón, trực tiếp nhào lên trên núi.


Vu Hoan đứng dậy ở trên thân cây nhảy lên vài cái, dừng ở nơi cách Bách Lý gia không xa.


Lúc này bọn họ loạn thành một đoàn, phía sau ngọn núi là biển, xem như có đường thối lui, cũng coi như là đường chết.


Vào trong biển, may mắn không gặp phải linh thú thì còn có khả năng sống sót, nhưng nếu gặp phải linh thú, vậy cũng chỉ có thể chết.


"Ngọc trưởng lão, ông đưa gia chủ đi đi, ta ở lại ngăn cản bọn họ."


"Đại tiểu thư, Ngài chăm sóc cho gia chủ, mấy người các ngươi, đi theo Ngọc trưởng lão, nhất định phải bảo vệ gia chủ."


"Rõ." Người bị điểm trúng thấy chết không sờn gật đầu.


Ngọc trưởng lão còn muốn nói cái gì đó, nhưng vừa thấy đến Phong trưởng lão như vậy, hắn chỉ vỗ vỗ bờ vai của Phong trưởng lão: "Nhất định phải sống sót."


Không khí trầm trọng đến mức khiến người ta thở không nổi, chờ Ngọc trưởng lão dẫn người đi rồi, ánh mắt của Phong trưởng lão vẫn lạnh lẽo như cũ đảo qua từng người. Hắn không có nói một chữ, nhưng mọi người đều hiểu rõ.


Hôm nay phải chết ở đây...


Đương nhiên có người sợ hãi, người bên cạnh chỉ có thể yên lặng cỗ vũ cho những người đó.


Mỗi người đều sẽ chết, có thể chết vì gia tộc, đó là vinh quang.


Tiếng chém giết rất nhanh đã vang lên, người Bách Lý gia biết mình chạy không thoát, cho nên đấu pháp cũng không hề muốn sống, cho dù có liều mạng đồng quy vu tận cũng muốn kéo thêm vài người đệm lưng.


"Ầm..." Phong trưởng lão bị người ta đá bay, người nọ xoay người đáp xuống, một chân đá vào ngực của Phong trưởng lão.


Phong trưởng lão 'phụt' một tiếng phun ra một búng máu, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lạnh lẽo lại không có một chút thay đổi nào.


"Sở Thụy, ngươi sẽ bị báo ứng." Phong trưởng lão không hề sợ hãi người đang dẫm lên ngực mình, chỉ là lạnh lùng lên tiếng.


Sở Thụy cười lạnh: "Vậy không cần ngươi nhọc lòng lo lắng, ở dưới trước chờ người Bách Lý gia đi!"


Dưới chân dùng sức, máu tươi ở bên môi Phong trưởng phun như thác nước, sắc mặt từ trắng chuyển xanh, cuối cùng biến thành màu đen chì.


Sở Thụy đá một chân vào trên người Phong trưởng lão, đá Phong trưởng lão ra xa mấy mét: "Đuổi theo."


Tiếng bước chân càng ngày càng xa, tiếng gió ở giữa núi rừng phiêu đãng, thổi tan máu tanh đầy đất.


Toàn bộ núi rừng, đều bị mùi máu tươi bao trùm, linh thú ngửi thấy mùi máu tanh mà rít gào trầm thấp, vang trong núi rừng hết đợt này đến đợt khác.


Phong trưởng lão nằm dưới táng cây bỗng nhiên nhúc nhích, lạnh lẽo cứng đờ thống khổ cả người, văn vẹo có chút đáng sợ.


Hắn "hự" một tiếng, nhìn lá cây đong đưa ở đỉnh đầu...


Hắn không chết?


Một đá kia của Sở Thụy cơ hồ dùng hết toàn lực, hắn cho rằng mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng lại không chết?


"Chủ nhân, hắn tỉnh rồi." Âm thanh máy móc bỗng nhiên vang lên bên cạnh hắn.


Hắn nghiêng đầu nhìn thấy tấm gương cổ xưa trôi nổi bên cạnh, hình ảnh trong gương là biển rộng vô biên vô hạn.


Quỷ Đế Dao Tân...


Tiếng bước chân từ xa tới gần, rất mau có một thân ảnh của thiếu nữ xuất hiện trong mắt hắn, ngón tay tinh tế bắt lấy Uyên Ương Kính vào trong tay, hình ảnh biển rộng đột nhiên biến mất, biến thành sương mù đong đưa.


"Vu Hoan cô nương... là cô nương đã cứu ta?" Một cú của Sở Thụy, hắn căn bản là không có khả năng sống sót, lời giải thích duy nhất, chính là thiếu nữ trước mặt này đã cứu hắn.


"Không có, ta chỉ kéo ngươi đến đây mà thôi." Vu Hoan không chút suy nghĩ lắc đầu: "Là do ngươi mạng lớn."


Mạng lớn?


Có thể mạng lớn thành như vậy? Tự Phong trưởng lão đều không tin.


Nhưng Vu Hoan một mực chắc chắn, nàng chỉ là kéo hắn đến đây, không có cứu hắn.


"Vu Hoan cô nương... khụ khụ khụ khụ... Ngài biết bọn người Ngọc trưởng lão thế nào không?" Hắn lo lắng gia chủ.


"Không biết." Nàng lại không phải người của Bách Lý gia, làm gì phải đi quan tâm chết sống của bọn họ.


Khi Phong trưởng lão thất vọng, bỗng nhiên lại nghe giọng nàng vang lên: "Ngươi muốn biết không?"


Phong trưởng lão: "..."


Đương nhiên hắn muốn biết.


"Ngươi có thể đuổi kịp ta, ta sẽ dẫn ngươi đi." Vu Hoan khoanh tay trước ngực, nhướng mày nhìn Phong trưởng lão.


Phong trưởng lão: "..."


Hiện tại hắn đã thành cái dạng này, đứng lên còn không được, còn đuổi kịp nàng?


Sao có thể!


Vu Hoan cũng mặc kệ Phong trưởng lão nghĩ như thế nào, xoay người đi lên trên núi.


"Vu Hoan cô nương..." Phong trưởng lão hữu khí vô lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân ảnh của Vu Hoan càng đi càng xa, mí mắt nặng nề, tầm mắt mơ hồ.


Có lẽ hắn thật sự phải chết rồi...

Bình Luận (0)
Comment