(Quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 461

Edit : Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Vu Hoan đuổi Dung Chiêu đi ra ngoài, một mình ở hồi lâu, Dung Chiêu biết Vu Hoan cần bình tĩnh một mình suy nghĩ, chỉ có thể đứng ở cửa.


Tư Hoàng đến ngay lúc này.


Hắn chật vật từ bên ngoài bay vào, y phục kia tràn đầy máu tươi, trên khuôn mặt kiều diễm cũng bị máu tươi nhiễm đỏ, nhìn thấy Dung Chiêu, còn chưa nói một chữ, đã trực tiếp ngã ở trong sân.


Dung Chiêu chỉ xốc xốc mí mắt, vẫn đứng ở dưới mái hiên như cũ, căn bản không có ý tiến lên muốn đỡ.


Chờ Tư Hoàng tỉnh lại, trong viện có ánh lửa lay động, bên cạnh hắn còn ngồi xổm một bóng dáng màu lửa đỏ, bưng má, mắt không chớp cái nào đang nhìn chằm chằm hắn.


"Mỹ nhân, huynh tỉnh rồi." Linh La chu môi, tiếng nói giòn tan vang vọng khắp sân.


Tư Hoàng nhìn xung quanh, hắn còn nằm trong sân.


Đờ mờ, Tiểu Hoan Nhi để hắn nằm ở trong sân lâu như vậy?


Không thể nhịn!


Tư Hoàng cọ cọ bò dậy khỏi mặt đất, giống như người lúc nãy ngất xỉu không phải là hắn vậy.


"Mỹ nhân, huynh đi đâu đó?" Linh La nắm chặt Tư Hoàng muốn đi về phía Dung Chiêu đang đứng dưới mái hiên kia.


Dung Chiêu có thể tùy ý để người này nằm trong sân, chứng minh là hắn không có uy hiếp, cho nên lá gan của Linh La lớn hơn.


"Buông ta ra." Tư Hoàng muốn kéo vạt áo trong tay Linh La về, nhưng hắn càng kéo, Linh La nắm càng chặt.


Mỹ nhân này còn xinh đẹp hơn bất cứ mỹ nhân nào nàng từng nhìn thấy, so với Dung Chiêu còn muốn xinh đẹp hơn, nàng mới không thèm thả ra.


Đôi mắt to ngập nước của Linh La không chớp mắt nhìn chằm chằm Tư Hoàng, mấy lần Tư Hoàng đều nhịn xuống xúc động muốn chụp bay nàng.


Trẻ con gì đó, quả nhiên chán ghét nhất.


Tư Hoàng tiếp tục dịch về phía Dung Chiêu bên kia, vẻ mặt ủy khuất: "Tiểu Hoan Nhi, người ta tới, nàng không ra nghênh đón sao? Mạng ta sao lại khổ như vậy chứ? Người ta nuôi con gái còn có thể chăm sóc dưỡng già, ta thì tốt rồi, nuôi tới gây phiền cho ta thôi."


"Huynh là cha của Tiểu Hoan Hoan?" Tiểu Loli đang nắm chặt hắn bỗng nhiên ngăn cản ở trước mặt hắn, đầy mặt không thể tin tưởng: "Sao có thể... sao có thể..."


Tư Hoàng nhìn chằm chằm tiểu Loli, sao lại không thể?


"Huynh đẹp như vậy... Tiểu Hoan Hoan thì bình thường thế kia... sao huynh lại là cha của Tiểu Hoan được?" Linh La bày ra vẻ mặt 'ta không tin ngươi, ngươi đang gạt ta', 'Tiểu Hoan Hoan sao có được một người cha xinh đẹp như vậy được, không khoa học'.


Tư Hoàng: "..."


"Nhất định là huynh gạt ta, mỹ nhân, huynh đẹp như vậy, sao lại sinh ra được Tiểu Hoan Hoan xấu thế được..."


Vu Hoan ở trong phòng thật sự không nghe nỗi Linh La tổn thương mình như vậy nữa, rõ ràng thân thể này không đẹp, liên quan cái rắm gì đến nàng?


Không phải, Tư Hoàng là cha gì của nàng chứ?


"Ngươi..." Vu Hoan kéo cửa ra, tròn mắt.


Aiyo, đây là ai thế này!


Vu Hoan vui sướng khi người gặp họa chạy đến trước mặt Tư Hoàng, bực bội lúc nãy đã tan thành mây khói, đi vài vòng quanh hắn: "Tư Hoàng, ngươi đây là di dân chạy nạn à? Biến thành cái dạng này... chậc chậc, hình tượng này, đúng là hủy hoại hoa dung nguyệt mạo của ngươi trong lòng ta mà, muahaha ha ha ha!!!"


"Tiểu Hoan Nhi, không cho cười." Tư Hoàng tức giận kêu la: "Ta muốn tắm gội, tắm gội."


"Ha ha ha ha ha..." Vu Hoan cười đến bụng có chút đau: "Đừng, cứ như vậy... muahaha, khá tốt, thật sự... có phải không Linh La?"


Đôi mắt như hình viên đạn của Tư Hoàng vèo vèo nả về phía Vu Hoan, nhưng người ta căn bản không quan tâm đến hắn, cười đến ngã trước ngã sau, hắn đành phải dùng đôi mắt hình viên đại nả về phía Linh La.


Nếu nó dám phụ họa theo lời Tiểu Hoan Nhi, thì hắn sẽ tấu chết nó.


Linh La lấy lòng nhích nhích về phía Tư Hoàng: "Mỹ nhân mặt đẹp."


Ý ngoài lời là trừ bỏ gương mặt này, điều khác đều không quan trọng.


Gương mặt này, là lúc Linh La trở về, giúp hắn rửa sạch rồi.


"Ta muốn tắm gội." Tư Hoàng tức giận đến không xong, cái gì gọi là mặt đẹp, y phục của hắn cũng đẹp, chỗ nào của hắn cũng đẹp.


"Mỹ nhân, ta đưa huynh đi." Linh La lập tức lôi kéo Tư Hoàng đi về phía bên kia.


Tư Hoàng nghe thấy tiếng cười vui sướng khi người gặp họa của Vu Hoan, chỉ nghĩ nhanh chóng tắm rửa mình cho sạch sẽ.


"Mỹ nhân, ta có thể giúp huynh tắm nha."


Cả người Tư Hoàng nghiêng ngã, lại khiến cho phía sau cười điên cuồng, Tư Hoàng đi càng nóng nảy hơn.


Chờ thân ảnh của Tư Hoàng biến mất, tiếng cười của Vu Hoan chợt dừng lại, nàng quay đầu nhìn Dung Chiêu: "Hắn đến đây khi nào?"


"Vừa rồi."


Vu Hoan híp híp mắt: "Máu trên người hắn không giống như là máu người."


Nam nhân này lại làm chuyện quái gì rồi không biết.


Dung Chiêu lắc mình dừng ở bên người Vu Hoan, bá đạo kéo nàng vào trong lòng: "Không được nghĩ đến nam nhân khác."


Vu Hoan sửng sốt, sau đó có chút bất đắc dĩ: "Hắn không phải nam nhân khác... được rồi, từ trước đến nay ta chưa từng nghĩ hắn là nam nhân."


Đẹp thành dáng vẻ kia, quả thật là tội lỗi.


"Vậy cũng không cho nghĩ."


Vu Hoan thật vô tội, nàng cũng không nghĩ tới mà!


Nàng chỉ suy nghĩ đến vết máu trên người hắn thôi.


Thôi, dù sao hắn cũng không dễ chết như vậy.


Vu Hoan ôm lấy hông Dung Chiêu: "Chuyện của ta, chắc chàng thông qua Thiên Khuyết Kiếm biết rồi đúng không?"


Dung Chiêuu ôm sát Vu Hoan, ừ một tiếng.


Tuy rắng lúc trước đã ẩn ẩn có chút phỏng đoán, nhưng xác định lại là chuyện khác.


Thanh Dương gia tộc bị diệt tộc khi Sáng Thế Thần ngã xuống không bao lâu, lúc ấy, hắn còn bị nhốt trong Cửu Trọng Thiên.


Chờ hắn ra tới, Quyết Uyển và Ngọc Ninh đã đại chiến, toàn bộ Thần giới chướng khí mù mịt, nơi khác cũng bị chịu ảnh hưởng đến, sau đó chiến trường càng lan tràn ra ngoài ngoại giới.


Thần giới đã không chịu nỗi những lực lượng đó, bị buộc phải khởi động phong ấn.


"Ta muốn đi tìm tiểu cữu cữu, Uyên Ương Kính nói không sai, thân thể này của ta căn bản không có khả năng chỉ lo cho bản thân mình, đây là Thiên Linh Thể, thân thể của Thần, khẳng định Thịnh Thế muốn dùng làm vật chứa của Sáng Thế Thần."


"Được." Chỉ càng nàng muốn làm, ta đều sẽ giúp nàng, vô điều kiện!


Chờ Tư Hoàng tắm sạch sẽ ra tới, đã không thấy Dung Chiêu và Vu Hoan đâu nữa, Tư Hoàng tìm một vòng xung quanh cũng không tìm được.


Nhưng Linh La lại không hề hoang mang đi theo Tư Hoàng, giống như không hề quan tâm Vu Hoan đi rồi vậy.


"Bọn họ đi đâu vậy?" Tư Hoàng lẻn đến trước mặt Linh La: "Vì sao ta không cảm ứng được hơi thở của Tiểu Hoan Nhi?"


"Mỹ nhân, huynh ngủ với ta, ta sẽ nói cho huynh biết." Linh La cười tủm tỉm nhìn Tư Hoàng.


Tư Hoàng: "..." Tiểu nha đầu ngươi, còn muốn ngủ hắn, nằm mơ!


Tư Hoàng thử các loại biện pháp liên lạc với Vu Hoan, cũng không có hiệu quả, ánh mắt lại lần nữa chuyển đến tiểu Loli đang lẳng lặng ôm Kinh Tà Đao ngồi một góc kia.


Trong đôi mắt đào hoa hiện lên hàn quang, nhưng khi Linh La nhìn qua, hắn lại nhanh chóng đè ép xuống.


"Ngươi nói cho ta biết Tiểu Hoan Hoan đi đâu, ta sẽ cho ngươi sờ sờ mặt." Tư Hoàng cảm thấy bản thân không còn liêm sỉ nào nữa.


Hắn thật sự có chuyện tìm Vu Hoan.


Thôi, dù sao sờ một chút cũng sẽ không chết.


Lại nói lúc mình hôn mê, tiểu Loli này không biết sờ soạng mình bao nhiêu lần.


Trong lòng Tư Hoàng an ủi bản thân như vậy.


Linh La lại lắc đầu, tươi cười không giảm: "Sờ đủ rồi, mỹ nhân ngủ với ta, ta sẽ nói cho mỹ nhân biết, bằng không mỹ nhân đừng hòng biết được Tiểu Hoan Hoan đi đâu."


Tư Hoàng: "..." Đấy, hắn biết ngay mà, biết ngay mà!


Mặt quý giá của hắn vậy mà bị một tiểu nha đầu sờ soạng!


Còn sờ đủ rồi nữa chứ!

Bình Luận (0)
Comment