(Quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 475

Edit: Nại Nại


(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)


____


Vu Hoan tặc lưỡi xoay người: "Chúng ta đi đâu?"


"Tiên Linh Cảnh, Nguyệt Hoa Thành."


"Ồ, tiểu cữu cữu ở nơi đó?" Vu Hoan kinh ngạc: "Ở đó là địa bàn của Tiên Linh Tháp mà."


Tiên Linh Tháp ở trung tâm của Nguyệt Hoa Thành, Nguyệt Hoa Thành thuộc về phạm vi của Tiên Linh Tháp, người và thú ở nơi đó đều sẽ được phù hộ.


Đương nhiên, tiền đề muốn Tiên Linh Tháp phù hộ, đều phải là người có thể xác lẫn tinh thần thuần tịnh, nếu không, căn bản là vào không được.


Vu Hoan tự mình tính lại một phen, nàng giết người không có mười vạn cũng có tám vạn.


Tiến vào Nguyệt Hoa Thành?


Còn không bằng đi tìm chết.


Còn Dung Chiêu, giết người cũng không ít.


Phía sau là Bách Lý Vu Hoan, nếu tính những chuyện mấy năm nay nàng làm, cũng không tính là thể xác lẫn tinh thần thuần tịnh gì.


Bọn bọ đi vào tìm người như thế nào?


Dung Chiêu không thảo luận vấn đề này với Vu Hoan.


Nhưng Vu Hoan đang bay ở trong truyền thuyết bất cứ kẻ nào cũng không được tiến vào Tiên Linh Tháp, tâm trạng khá là phức tạp.


Tiên Linh Tháp này không khác gì tháp bình thường là mấy, bốn phía trống không, chỉ có ở giữa có ánh sáng lộng lẫy của Truyền Tống Trận.


Dung Chiêu để Vu Hoan ở dưới chờ, tự hắn lên Truyền Tống Trận.


Vu Hoan chuyển động tấm gương đánh giá xung quanh một phen, cuối cùng ánh mắt dừng ở bóng dáng màu trắng theo bọn họ tiến vào kia.


Dáng dấp của nó cùng với thú nhỏ giống nhau như đúc, sau khi thu nhỏ lại, màu lông cũng không được trắng như vừa rồi, ngược lại có chút đen đen ngà ngà.


Ừ, nàng nhớ rồi.


Thứ đồ chơi này là con lúc trước thú nhỏ mang về.


"Chi chi." Tiểu Hôi ngắn gọn gọi 'chi chi' hai tiếng.


Vu Hoan nghe không hiểu, Tiểu Hôi cũng không lên tiếng nữa, bước cẳng chân đi đến Truyền Tống Trận nằm sấp xuống.


Hắc, con hàng này lại cao lãnh như vậy?


Mà Bách Lý Vu Hoan bị Tiểu Hôi ném tới trên mặt đất cũng từ từ tỉnh lại.


"Đây là đâu?" Bách Lý Vu Hoan cũng không phải kinh hoảng lắm, bò dậy khỏi mặt đất, có chút chần chờ hỏi Vu Hoan trong gương.


"Tiên Linh Tháp."


Bách Lý Vu Hoan lắc lắc đầu: "Tiên Linh Tháp? Tiên Linh Tháp trong truyền thuyết là bất cứ kẻ nào cũng không được tiến vào đó ư? Sao chúng ta lại ở đây?"


Vu Hoan liếc nàng ta một cái, Bách Lý Vu Hoan lập tức rùng mình, rụt rụt ra phía sau.


Ánh mắt quét đến cửa tháp phía sau, cân nhắc xem bản thân mình có thể chạy ra ngoài được hay không.


Nhưng rất nhanh ý nghĩ này của nàng ta chết non, Dung Chiêu từ Truyền Tống Trận ra ngoài, phía sau hắn còn có thú nhỏ đi theo, trong móng vuốt của thú nhỏ có một thứ.


"Chi chi chi chi chi..." Thú nhỏ vừa thấy Tiểu Hôi, lập tức ném đồ trong móng vuốt ra, chạy đến trước mặt Tiểu Hôi, kêu 'chi chi' liên tục.


Tốc độ kêu quá nhanh, Vu Hoan không hiểu có ý gì.


Biểu hiện của Tiểu Hôi thật sự bình tĩnh, giơ móng vuốt lên ấn đầu thú nhỏ xuống đất, thú nhỏ vậy mà ngoan ngoãn mặc cho nó ấn, một chút dấu vết giãy giụa cũng không có.


Vu Hoan: "..."


Đây đúng là thế giới hủy tam quan hố cha mà!


Vu Hoan dời tầm mắt đến thứ bị thú nhỏ ném ra, đó là một cái lục lạc, màu đồng cỏ, có khắc đường cong tinh xảo, phác họa thành đồ án đơn giản.


"Bát Hoang Linh..."


Tới nữa, bảy Thần Khí của Quyết Yển xuất hiện.


Kinh Tà Đao ở trong tay Linh La, U Minh Cung ở trong tay Giang Vong Ưu, còn lại đều ở trong tay nàng.


Đây thật đúng là... đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được lại chẳng tốn công?


"Ta có thể đi ra ngoài không?" Vu Hoan hỏi Uyên Ương Kính.


"Có thể á." Uyên Ương Kính trả lời như vẻ đương nhiên: "Ta tương đương với nơi cư trú của chủ nhân, chủ nhân lúc nào cũng có thể đi ra ngoài."


Đệch, không nói sớm!


Vu Hoan run rẩy cánh tay chuẩn bị bò ra ngoài.


"Nhưng tình trạng hiện tại của chủ nhân, đi ra ngoài bọn họ cũng không nhìn thấy chủ nhân đâu."


Xốc bàn, nói chuyện đừng có thở dốc được không?


Vu Hoan yên lặng thu hồi tay, ngắm Bách Lý Vu Hoan bên cạnh: "Giúp ta nhặt cái kia lại đây."


Bách Lý Vu Hoan rất muốn kiên cường từ chối, nhưng khi tầm mắt của Dung Chiêu như có như không rơi xuống trên người nàng ta, Bách Lý Vu Hoan rất không có khí phách nào mà đi đến bên cạnh Bát Hoang Linh, khom lưng, duỗi tay...


Mắt thấy đã sờ được lục lạc kia.


Bên tai có gió thổi ngang qua, lục lạc trên mặt đất đã không còn bóng dáng.


"Thịnh Thế!"


Ngay sau đó nàng ta lập tức nghe thấy một tiếng rống giận nghiến răng nghiến lợi.


"Ồ, sao Dao Nhi lại biến thành thế này rồi?" Thịnh Thế vẫn là một thân trường bào màu xanh thẫm như cũ, đứng ở bên cạnh Truyền Tống Trận, vầng sáng đảo qua trên người hắn, them vài phần cảm giác đẹp đẽ. Khóe môi hắn cong lên, mặt mày ôn hòa nhìn Uyên Ương Kính... Vu Hoan trong đó.


Tự như Vu Hoan biến thành thế này, hắn cũng không hề bất ngờ.


Thịnh Thế người này, dung mạo rất không tồi, cười rộ càng như chó giả dạng người, khiến người ta không có cách nào liên kết hắn với những chuyện điên cuồng kia lại với nhau.


"Ngươi ở đây làm gì? Ngươi vào bằng cách nào?" Vu Hoan ở trong Uyên Ương Kính tức giận đến ngứa răng: "Hắn vào bằng cách nào?"


Mẹ nó, không phải nói ở đây người bình thường không thể đi vào được sao?


Nàng vào được còn có thể là nhờ Dung Chiêu, nhưng Thịnh Thế là vào bằng cách nào?


Tiên Linh Tháp chỉ là dùng để gạt người sao?


Dung Chiêu nhích lại gần Vu Hoan, hắn cũng không rõ Thịnh Thế vào bằng cách nào.


Người nam nhân này, vượt qua sự hiểu biết của hắn.


"Dao Nhi đừng kích động, ta không có ác ý với muội, đừng để Kiếm Linh nhà muội nhìn ta như vậy, nhìn đến nỗi lòng ta nổi lông hết rồi." Thịnh Thế cười tủm tỉm nói, làm gì có nửa phần khó chịu?


Không có ác ý?


Đều biến nàng thành cái dạng này, còn không gọi là ác ý?


Vậy thì cái gì mới gọi là ác ý? Giết chết nàng sao?


Vu Hoan phù phù thở phì phò, xắn tay áo muốn đánh người, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không ổn.


Lúc trước nàng còn không làm gì được tên cầm thú Thịnh Thế này, hiện giờ cái dạng này càng không có khả năng.


"Ồ... Kỳ thật ta là đến thăm Dao Nhi, Dao Nhi sinh long hoạt hổ* như vậy, ta cũng yên tâm." Thịnh Thế thưởng thức Bát Hoang Linh trong tay, ánh mắt đảo qua trên người Dung Chiêu dừng ở trên người Bách Lý Vu Hoan, khẽ cười một tiếng: "Bách Lý cô nương, không biết tại hạ có vinh hạnh hay không có thể mời cô nương làm khách chứ?"


(Sinh long hoạt hổ (生龙活虎 ): khoẻ như vâm; mạnh như rồng như hổ; sinh khí dồi dào. Khỏe như trâu ấy =)) )


Bách Lý Vu Hoan vẫn còn duy trì tư thế khom lưng, nghe thấy Thịnh Thế nói, nàng ta đứng dậy, có chút kỳ quái.


Tuy trong trí nhớ của nàng ta có chuyện liên quan đến người nam nhân này, nhưng đó không có liên quan gì đến nàng ta hết.


Vì sao muốn mời nàng ta làm khách?


"Dung Chiêu, giết hắn." Vu Hoan sai sử Uyên Ương Kính bay tới trước mặt Thịnh Thế, một bên rống với Dung Chiêu, rống xong lại nói với Bách Lý Vu Hoan: "Có lẽ ngươi biết hắn tìm ngươi là muốn làm gì, lát nữa tìm đúng cơ hội leo lên Truyền Trống Trận, hiểu không?"


Bách Lý Vu Hoan ngơ ngác gật đầu.


Sau đó lại lắc đầu.


Nàng ta thật sự không biết người nam nhân này tìm nàng ta làm cái gì.


Vu Hoan hận sắt không thành thép trừng nàng ta một cái: "Tóm lại, lát nữa ngươi chạy là được."


Lúc này Bách Lý Vu Hoan mới gật gật đầu, tỏ vẻ bản thân đã biết.


Uyên Ương Kính cũng không có sức chiến đấu, chỉ có lực phòng ngự, cho nên Vu Hoan cũng chỉ có thể nhìn Dung Chiêu chiến đấu với Thịnh Thế, thuận tiện tìm cơ hội để Bách Lý Vu Hoan chạy đến trên Truyền Tống Trận.


"Chạy." Vu Hoan hét lớn, Bách Lý Vu Hoan lập tức nhằm về phía Truyền Tống Trận.


Thành công bước vào trong ánh sáng trận pháp, Bách Lý Vu Hoan mới thở phào nhẹ nhõm, ánh sáng trước mắt vừa chuyển, cảnh tượng xung quanh đã thay đổi hình dạng.


Bố cục giống ở phía dưới, nhưng Truyền Tốn Trận không phải ở bên trong, mà ở một góc, chính giữa có một cái đài sen, bốn phía đài sen có linh thạch...


Mà trên đài sen, hình như có một bóng người.


Không biết có phải nguyên nhân là những linh thạch đó hay không, nhìn thấy không phải rất rõ ràng, thoắt ẩn thoắt hiện.

Bình Luận (0)
Comment