(Quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 504

Edit: Nại Nại


(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)


____


Đám sương vấn vít, bóng cây lắc lư.


Một thiếu nữ nằm trên chiếc võng được tạo thành từ dây đằng đan xen, y phục màu đen tinh quý tùy ý thả đong đưa ở hai bên sườn võng trong đám sương, có vẻ mông lung mà thần bí.


Thiếu nữ nắm chặt hai mắt, lông mi thật dài tạo thành một bóng râm nhỏ dưới bọng mắt, mặc dù là ngủ say nhưng giữa mày vẫn có tà khí không hề biến mất như cũ.


Đó không phải là tà khí làm thế nhân cảm thấy chán ghét mà là một loại tà khí thoáng như có thể mê hoặc lòng người.


Nàng lẳng lặng nằm ở nơi đó, không nhúc nhích một chút nào nhưng lại như một thứ yêu mị xinh đẹp nằm trong đám sương, vô cớ làm xúc động lòng người, làm người ta nhịn không được muốn tới gần, phất tan những đám sương đó nhìn thấy rõ khuôn mặt nàng.


Một bên tay của thiếu nữ đặt bên người bỗng nhiên giật giật, hai mắt nắm chặt hai mắt chợt nhẹ nhàng mở ra, vầng sáng trong mắt lưu chuyển, lại tràn đầy lạnh lẽo.


Vu Hoan nhanh chóng ngồi dậy, tầm mắt quét một lần xung quanh, đây là... Thủy Vân Uyên?


Tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến từ đám sương, Vu Hoan nhíu mày nhìn qua, thân ảnh màu tím như ẩn như hiện từ xa đến gần.


"Dung Chiêu..." Vu Hoan nỉ non một tiếng, từ trên võng nhảy xuống, bay thẳng đến người đang đi đến gần kia.


Đồ vật trong tay Dung Chiêu bị nàng đâm rớt xuống đất, có chút bất đắc dĩ đỡ lấy vòng eo của Vu Hoan: "Nàng tỉnh rồi."


Cả người Vu Hoan đều treo ở trên người Dung Chiêu, mặt chôn ở trong ngực Dung Chiêu, ấm ức nói: "Tư Hoàng lại phụ lòng tin của ta một lần nữa, ta muốn giết hắn."


Dung Chiêu như đang trấn an đứa bé, vừa vuốt đầu nàng, vừa đi về phía chiếc võng bên kia.


Nghe ngữ khí này của nàng, chỗ nào là muốn giết Tư Hoàng chứ.


"Ta tra được một ít thứ, nàng muốn nghe không?"


Vu Hoan ngẩng mặt lên: "Thứ gì? Có liên quan đến Tư Hoàng sao?"


Dung Chiêu ôm Vu Hoan ngồi xuống trên chiếc võng, hắn ngồi xổm xuống, bàn tay đặt ở đầu gối nàng, ngẩng đầu nhìn nàng: "Ừ, có liên quan đến Tư Hoàng."


Vu Hoan nhấp môi không nói, Dung Chiêu lẳng lặng nhìn nàng, thẳng đến khi nàng gật đầu, mới nói những gì mình tra được cho nàng nghe.


Thời điểm Sáng Thế Thần ra đời, còn ra đời thêm một số thứ khác.


Có chính, đương nhiên có tà.


Lúc tạo ra Sáng Thế Thần, vì để Sáng Thế Thần có được trái tim tuyệt đối thuần túy chính nghĩa, trời đất loại bỏ tà khí trên người Sáng Thế Thần, những tà khí bị loại bỏ kia tích tụ ngày qua ngày, do đó tạo nên... Ma Thần.


Sáng Thế Thần ra đời là lúc Ma Thần còn rất nhỏ yếu, những tà khí đó là do tà khí loại bỏ trên người nàng ta, trong lòng nàng ta không đành lòng, vẫn không có hủy diệt đám tà khí đó.


Ma Thần càng lớn mạnh theo thời gian, chờ Sáng Thế Thần phát hiện ra thì Ma Thần đã đột phá phong ấn của nàng ta, trưởng thành đến mức có thể sánh ngang vai với nàng ta rồi.


Sáng Thế Thần vừa mới thành lập nên thế giới mà ở dưới Ma Thần thổi quét, rất nhanh đã lâm vào trong hỗn loạn.


Bên cạnh Ma Thần còn có hai con Phượng Hoàng, là do Ma Thần dùng ma khí tạo nên.


Mà Ma Thần mang theo hai con Phượng Hoàng đó không ngừng du tẩu trong thế gian, tâm tính của Ma Thần không xấu, chẳng qua là bởi vì cảm thấy trời đất bất công, cho nên mới làm ra loại chuyện đó.


Hai con Phượng Hoàng đi theo Ma Thần là rõ ràng nhất.


Trong lúc Ma Thần du tẩu trong thế giới này, chưa từng tổn thương đến một sinh linh nào cả, trên tay hắn chưa bao giờ nhiễm một giọt máu tươi.


Sáng Thế Thần tiến đến ngăn cản Ma Thần, lại ngoài ý muốn làm Ma Thần ngộ sát một con Phượng Hoàng của hắn.


Trong tay Ma Thần dính máu, như là kích phát tới tà tính sinh ra đã có sẵn trong người hắn.


Hắn bắt đầu tàn sát sinh linh của thế giới này, tính cách càng ngày càng thô bạo, cho dù là đối mặt với con Phượng Hoàng còn sống kia, có khi hắn cũng sẽ lộ ra dáng vẻ làm cho người ta sợ hãi.


Thậm chí có lúc còn nhịn không được mà muốn giết con Phượng Hoàng kia.


Tuy cuối cùng cũng nhịn xuống được, nhưng thời điểm Ma Thần thanh tỉnh càng ngày càng ít.


Lúc hắn không thanh tỉnh thì chỉ biết tàn sát sinh linh, mà lúc hắn thanh tỉnh thì lại nhìn con Phượng Hoàng kia phát ngốc, thẳng đến khi hắn sắp lâm vào trong hỗn loạn, mới có thể ném xuống Phượng Hoàng một mình rời đi.


Đến sau đó, có một lần trước khi rời đi Ma Thần đã không còn ý thức, vô tình thất thủ đả thương Phượng Hoàng.


Phượng Hoàng được Sáng Thế Thần cứu, nàng ta vì Phượng Hoàng loại bỏ tà khí trên người, cũng nói với hắn, nếu Ma Thần cứ tiếp tục như vậy, thế giới này chẳng những bị hủy diệt mà Ma Thần cũng sẽ chôn vùi trong đó.


Nàng ta hỏi Phượng Hoàng, có đồng ý cứu Ma Thần hay không.


Phượng Hoàng không muốn Ma Thần chết đi, ở dưới sự thuyết phục của Sáng Thế Thần đồng ý với nàng ta.


Nàng a đồng ý phong ấn Ma Thần lại, sẽ không làm tổn thương tính mạng của Ma Thần.


Nhưng Phượng Hoàng biết, lúc ấy Sáng Thế Thần tuy không phân cao thấp với Ma Thần, nhưng muốn giết Ma Thần thì không có khả năng.


Nàng a không còn cách nào khác, mới có thể dùng cách này.


Phượng Hoàng nghe xong Sáng Thế Thần nói, nhân lúc Ma Thần thanh tỉnh, dẫn dụ Ma Thần đến trung tâm trận pháp mà Sáng Thế Thần thiếp lập.


Ma Thần bị phong ấn, Phượng Hoàng ở lại bên người Sáng Thế Thần, Phượng Hoàng đang đợi Ma Thần rửa sạch tà lệ chi khí trên người, chờ đợi một ngày tái hiện.


Ma Thần cơ hồ đã tàn sát toàn bộ sinh linh của thế giới, Sáng Thế Thần không thể không bắt đầu lại một lần nữa, mà đoạn lịch sử về Ma Thần Kia, cũng chưa bao giờ được người ta ghi lại.


"Những điều đó là do Thiên Khuyết nói cho ta biết." Thần sắc của Dung Chiêu có chút phức tạp.


"Hắn còn chưa có chết?" Vu Hoan lập tức tròn mắt, lần trước Dung Chiêu không phải nói...


"Ta cũng không biết sao lại thế này, hắn giống như đã hoàn toàn thoát khỏi Thiên Khuyết Kiếm, trở thành cá thể độc lập." Ngay cả dung mạo, cũng không giống Dung Chiêu nữa...


"Ngược lại có chút giống... Quyết Yển." Tuy trên diện mạo còn không phải rất giống, nhưng miệng lưỡi nói chuyện kia, cùng với khí chất quả thật là giống nhau như đúc.


"Quyết Yển?" Vu Hoan lập tức hít hà một hơi: "Ngọc Ninh đã từng nói, trước khi Quyết Yển chết đã đưa một sợi tàn hồn đến Cửu Trọng Thiên."


Lũ tàn hồn lúc ấy muốn chiếm cứ Thiên Khuyết Kiếm là Quyết Yển?


Nhưng hắn không ngờ Kiếm Linh của Thiên Khuyết Kiếm ra đời trước, khiến hắn chậm một bước, chỉ có thể cùng Dung Chiêu dùng chung Thiên Khuyết Kiếm.


Con hàng có thực lực cường đại kia, quả nhiên đều không phải dễ chết như vậy.


Vu Hoan đỡ trán xoa xoa giữa mày, có lẽ Quyết Yển không có ý muốn nhúng tay vào, bằng không cũng không nói những việc này cho Dung Chiêu biết, phải biết rằng hai tên này, lúc trước ở chung cũng không phải rất vui sướng gì cho cam.


"Cho nên, Tư Hoàng là con Phượng Hoàng kia, mục đích cuối cùng của hắn là muốn thả Ma Thần ra?" Vu Hoan cuối cùng cũng về tới vấn đề chính.


"Ừ, lúc trước khi Sáng Thế Thần phong ấn Ma Thần, quy mô trận pháp giống với Vạn Thần Trận, tất cả các điểm đều giống nhau."


Tư Hoàng có thể thống lĩnh Thủy Vân Uyên, nàng vẫn luôn hoài nghi hắn không phải là người. Nàng đã từng quanh co lòng vòng hỏi hắn, Tư Hoàng không thừa nhận cũng không phủ nhận.


Nàng cũng không đào sâu vào đó, dù sao Tư Hoàng là cái gì, đối với nàng mà nói đều như nhau.


"Sáng Thế Thần ngã xuống ở bên ngoài dự định của Tư Hoàng..." Vu Hoan cau mày phân tích: "Lúc trước Sáng Thế Thần thiết lập phong ấn, có lẽ không có bà ta thì không có cách nào phá giải được cho nên Tư Hoàng mới có thể ở lại bên người Sáng Thế Thần chờ đợi. Nhưng Sáng Thế Thần đột nhiên ngã xuống..."


Cho nên, từ lúc Sáng Thế Thần ngã xuống bắt đầu, Tư Hoàng đã ấp ủ âm mưu sao?


Dùng Tụ Hồn Đồ giữ lại hồn phách của Sáng Thế Thần, lại có Dẫn Hồn Ngọc, thân thể của Bách Lý Vu Hoan, cùng với năm viên linh châu nàng dùng máu của Bách Lý Vu Hoan làm khế ước...


Viên hạt châu ở Tu Di Thiên kia trong lúc nàng cứu những người đó phát hiện ra, mà một viên cuối cùng... vẫn luôn ở trong tay Tư Hoàng.


Vì để Sáng Thế Thần quay về thuận lợi, hắn thậm chí còn đem thiên kiếp của Bách Lý Vu Hoan tới trên một người khác, đem vận rủi của nàng ta cũng chuyển dời hết lên người khác.


Tất cả mọi chuyện đến tột cùng là vì thả Ma Thần kia ra?

Bình Luận (0)
Comment