(Quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 510

Edit: Nại Nại


(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)


____


Đâu chỉ là Mộ Thanh Dương cảm thấy Vu Hoan xa lạ.


Vu Hoan cũng cảm thấy Mộ Thanh Dương xa lạ.


Tiểu cữu cữu của nàng, trong lòng không có mang chí lớn gì cả, nguyện vọng của hắn rất đơn giản.


Hắn nguyện người hắn yêu quý một đời an khang.


"Tiểu cữu cữu..." Vu Hoan đánh vỡ trầm mặc trước: "Con sẽ đứng ở phía Tư Hoàng bên kia, nếu tiểu cữu cữu muốn ngăn cản, vậy thật xin lỗi, chỉ có thể trách Hoan Nhi bất hiếu."


Ánh mắt Vu Hoan chợt kiên định, đây không phải tiểu cữu cữu của nàng.


Mặc dù có ký ức của tiểu cữu cữu, hắn cũng không phải là người mà nàng quen thuộc.


Tiểu cữu cữu của nàng...


Đã sớm chết rồi.


Chết ở trong cuộc tàn sát kia.


"Hoan Nhi..." Mộ Thanh Dương mấp máy cánh môi, yết hầu khô khốc, lại không nói ra được chữ nào.


Thật lâu sau, hắn mới cười khổ một tiếng, từ tốn nói: "Một khi đã như vậy, đến lúc đó con cũng không nên trách tiểu cữu cữu."


Hai bên tan rã không vui, Mộ Thanh Dương đi Tiên Linh Tháp, Vu Hoan đi tìm Tư Hoàng.


Lấy hiểu biết của Vu Hoan đối với Tư Hoàng, hắn tuyệt đối biết mình đã rời khỏi Thủy Vân Uyên, chỉ cần nàng đi về phía khu lôi điện bên kia, nếu Tư Hoàng còn không ra, tên nàng sẽ viết ngược lại.


Sự thật chứng minh, Vu Hoan đoán rất đúng, nàng còn chưa đến gần khu lôi điện kia, Tư Hoàng đã hấp tấp từ nơi xa xông đến, ôm chặt lấy nàng, tưc muốn hộc máu rống nàng: "Nàng điên rồi sao?"


Vu Hoan lạnh lùng phất tay Tư Hoàng ra, tà mị liếc hắn một cái, sau đó hừ lạnh thật mạnh: "Ta không có điên."


Trên mặt Tư Hoàng chợt hiện lên một tia bất lực: "Tiểu Hoan Nhi, nàng giận ta cũng được, nhưng mà nàng không cần lấy tính mạng của nàng đến nói giỡn."


"Ngươi còn biết ta giận ngươi?"


Tư Hoàng lại lần nữa đè đầu vai của Vu Hoan lại, Vu Hoan cau mày phất tay của hắn xuống: "Đừng chạm vào ta."


"Tiểu Hoan Nhi." Tư Hoàng có chút bất đắc dĩ: "Thủ đoạn đã dùng một lần ta sẽ không lại dùng lần thứ hai."


"Ai biết được." Vu Hoan vẫn duy trì khoảng cách với Tư Hoàng.


Tư Hoàng thu hồi tay lại, đứng ở nơi đó nhưng có chút không biết nên làm thế nào bây giờ.


Tiểu Hoan Nhi thật sự giận hắn rồi.


Hắn nhìn Dung Chiêu đứng cách đó không xa, hu hu hu, sớm biết vậy đã không giao Tiểu Hoan Nhi cho tên Kiếm Linh này.


Thật đau tim.


Ánh mắt Dung Chiêu lạnh lùng, đi về phía Vu Hoan, làm trò trước mặt Tư Hoàng kéo Vu Hoan vào trong lòng. Cuối cùng còn khiêu khích nhìn Tư Hoàng liếc mắt một cái, muốn cướp Hoan Hoan lại ư? Không có cửa đâu, cửa sổ cũng không có luôn!


Trong lòng Tư Hoàng đã cào tường, tên Kiếm Linh này đúng thật là khoe khoang!


"Tiểu Hoan Nhi..." Tư Hoàng đáng thương hề hề kéo tay Vu Hoan: "Đừng tức giận nữa được không? Ta thề, ta không bao giờ hạ độc thủ với nàng, nàng muốn như thế nào thì như thế ấy, nhé?"


Dung Chiêu nhìn chằm chằm tay Tư Hoàng đang lôi kéo tay Vu Hoan, nếu ánh mắt có thực thể hóa, cánh tay kia của Tư Hoàng cũng không biết bị chặt đứt bao nhiêu lần.


Vu Hoan ở trong ánh mắt giết người của Dung Chiêu, ném tay Tư Hoàng ra, Dung Chiêu lập tức vui vẻ.


Tư Hoàng khóc không ra nước mắt, lần này hắn thật sự đắc tội thảm với Tiểu Hoan Nhi rồi.


"Ngươi ở đâu?" Vu Hoan thuận thế đặt tay vào trong tay Dung Chiêu, lãnh đạm hỏi Tư Hoàng.


Tư Hoàng bẹp miệng, giống như nàng dâu nhỏ chỉ chỉ phương xa: "Bên kia."


"Còn không đi? Chờ ta đi vào bên trong dạo một vòng sao?"


Đôi mắt Tư Hoàng lập tức sáng lên vài phần, có lẽ là cảm thấy mình mà còn chạm vào Vu Hoan, chẳng những Dung Chiêu muốn đánh mình là Vu Hoan cũng sẽ đánh mình luôn, hắn đành phải từ bỏ.


Nơi Tư Hoàng ở là nơi cách ở đây không xa, hắn dùng kết giới làm đống kiến trúc không có biến mất.


"Tiểu Hoan Nhi, ngồi." Đôi mắt đào hoa của Tư Hoàng chớp chớp nhấp nháy, lấy lòng nhìn Vu Hoan.


"Nói đi." Vu Hoan cũng không thèm khách khí: "Còn giấu ta bao nhiêu chuyện nữa?"


Tư Hoàng tiếp tục chớp mắt.


"Đừng giả vờ vô tội, cũng đừng nghĩ gạt ta." Vu Hoan trước một bước lấp kín ý niệm của Tư Hoàng.


"Tiểu Hoan Nhi, nên biết không phải nàng đã đoán được rồi sao? Người ta còn có cái gì để nói đâu." Tư Hoàng càng thêm tủi thân.


Vu Hoan nheo nheo mắt, Tư Hoàng nhanh chóng bổ sung: "Về Thịnh Thế, là ta uy hiếp hắn, ta bảo hắn làm những chuyện đó, đều là vì Vạn Thần Trận."


Thấy Vu Hoan vẫn không hài lòng, Tư Hoàng chỉ phải yếu ớt nói: "Chuyện ở Phủ Giang Thành, ta là vì muốn tốt cho nàng, cổ lệ khí kia trong cơ thể nàng hoặc là nó cắn nuốt nàng hoặc là nàng cắn nuốt nó. Tốt xấu gì nàng cũng là một tay ta nuôi dưỡng, người ta sao có thể để nàng bị thứ ngoạn ý không thể hiểu được kia cắn nuốt chứ? Đúng không, cho nên ta mới... thuận đường..."


Giọng của Tư Hoàng càng ngày càng nhỏ.


Như là nhớ tới gì đó, hắn nhanh chóng vuốt lông: "Cha ruột của Thiên Nguyệt là quỷ tu, từ lúc nó sinh ra đã là nửa người nửa quỷ, cho dù không có chuyện ở Phủ Giang Thành lần đó, nó cũng không sống được bao lâu."


Giọng của Tư Hoàng lại từ từ yếu xuống: "Người ta không có lừa nàng mà, Tiểu Hoan Nhi nàng phải tin người ta."


Vu Hoan nhíu mày, thân thế của Thiên Nguyệt lại còn có một tầng như thế?


Nhưng mà vì sao từ trước đến nay nàng lại không nhìn ra trong cơ thể Thiên Nguyệt có huyết mạch quỷ tu?


"Tiểu Hoan Nhi, khi Thiên Nguyệt còn nhỏ nàng cho nó ăn nhiều thảo dược như vậy, nên che dấu huyết mạch quỷ tu trong cơ thể của nó. Người ta cũng không có nói bậy... nàng nhìn người ta như vậy làm gì..."


Đều do những thảo dược nàng cho nó ăn sao?


Những thứ nàng cho nó ăn đều là thần dược linh chi tốt nhất.


"Cha ruột của Thiên Nguyệt là ai?"


Tư Hoàng lắc đầu: "Không biết."


"Còn có chuyện ngươi không biết?" Vu Hoan cười nhạo: "Tư Hoàng, ngươi dám gạt ta, có tin ta lập tức ra ngoài hủy hoại Vạn Thần Trận hay không?"


"Đừng đừng đừng, Tiểu Hoan Nhi! Ta thật sự không biết, ngay cả bản thân Ninh Ưu cũng không biết tên quỷ tu kia là ai. Chuyện xảy ra lâu như vậy rồi, người ta làm sao có thời giờ đi tra chứ!"


Chủ yếu là điều đó không có liên quan gì đến hắn hết, hắn phải tra cái gì sao!


Tư Hoàng thật ấm ức, sớm biết vậy đã tra một chút rồi.


"Thịnh Thế đâu?" Vu Hoan không tính nắm chặt đề tài này, trực tiếp lượt qua.


"Hắn à..." Tư Hoàng nhìn nhìn bên ngoài: "Có lẽ hoàn thành xong mọi việc, bây giờ đã mang theo Ninh Ưu rời đi rồi."


Vu Hoan gật gật đầu, không có phát biểu bất cứ ý kiến gì.


Tư Hoàng quan sát trong một lát, bỗng nhiên phát hiện mình nhìn không thấu Vu Hoan đang suy nghĩ cái gì.


"Mộ Thanh Dương đi khuyên Bách Lý Vu Hoan, ngươi không đi ngăn cản?"


Sắc mặt Tư Hoàng nghiêm túc, định liệu trước nói: "Bách Lý Vu Hoan sẽ không chọn cái chết, điểm này không phải Tiểu Hoan Nhi rõ ràng hơn người ta sao?"


Vu Hoan liếc xéo Tư Hoàng, cười như không cười nói: "Tư Hoàng, ngươi biết chuyện mà ngươi làm đúng nhất là gì không?"


Tư Hoàng ngây người, ánh mắt lập lòe, một lát sau mới chần chờ nói: "Không lợi dụng nàng đến cuối cùng?"


"Nếu thật sự đi đến một bước kia, ta không biết ta sẽ làm ra chuyện gì đâu."


"Tiểu Hoan Nhi, đừng như vậy, người ta sợ hãi, con của ta còn ở trong bụng nàng đó, nàng dịu dàng một chút, dạy hư con của ta thì không tốt đâu."


"Xoẹt..."


"Dung Chiêu!" Tư Hoàng thét chói tai nhảy ra: "Ngươi chém một chút thử xem."


Dung Chiêu lạnh mắt cầm Thiên Khuyết Kiếm chém xuống.


Tư Hoàng lập tức chạy trốn khắp phòng, trong miệng không ngừng ồn ào: "Đừng cho rằng con của ta là do ngươi tạo ra, là ngươi có thể diễu võ dương oai, ta nói cho ngươi biết.... A... Ghế dựa bạch ngọc khắc hoa của ta. Dung Chiêu, tại sao con của ta lại có người tiểu cha hung tàn như ngươi chứ? Tiểu Hoan Nhi nàng mau bỏ hắn đi, bỏ hắn đi, người ta không cần con của chúng ta có một người tiểu cha như vậy."


Khóe miệng Vu Hoan giật giật, cái gì mà tiểu cha, người ta mới là cha ruột.

Bình Luận (0)
Comment