(Quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 514

Edit: Nại Nại


(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)


____


Tư Hoàng rất nhanh dẫn Vu Hoan thoát ly đội ngũ kia.


"Chàng có thể nhìn thấy Linh La không?" Vu Hoan hỏi Dung Chiêu.


"Ở tòa cung điện kia... cùng Mộ Thanh Dương." Dung Chiêu rất nhanh đã cho đáp án.


Vu Hoan lập tức nhảy dựng lên: "Hắn muốn gây bất lợi với Linh La?"


"Hẳn lập kết giới, nghe không rõ bọn họ nói cái gì, nhưng tạm thời không có nguy hiểm."


"Nó có thể có nguy hiểm gì, Tiểu Hoan Nhi cũng đừng lo lắng cho nó." Giọng của Tư Hoàng thổi đến trước mặt, có chút trào phúng.


"Có ý gì?" Lời này của Tư Hoàng, hình như có thâm ý khác.


Tư Hoàng xoay người, vạt áo theo tóc bạc bay theo động tác: "Tiểu Hoan Nhi, nó chính là Linh Lạc nhất tộc. Nàng biết Linh Lạc nhất tộc tới như thế nào không?"


Vu Hoan lắc đầu.


"Linh Lạc nhất tộc là nàng ta dùng thần lực của bản thân cùng máu thần tạo ra một chủng tộc, trong cơ thể bọn họ đang chảy dòng máu của Thần, xem như là một Bán Thần Tộc, Mộ Thanh Dương sẽ không động bọn họ."


Bán Thần Tộc...


Cái này nàng thật sự chưa từng nghe qua.


Cũng không biết vì sao, từ lúc nàng tiến vào đây, tinh thần vẫn luôn không yên, giống như có chuyện gì đó không tốt muốn xảy ra.


"Tiểu Hoan Nhi, đừng nghĩ xằng bậy gì nha." Tư Hoàng đi trở về bên người Vu Hoan: "Ta sẽ không để nàng làm ra một chút sai lầm nào, ngoan ngoãn đi theo bên người ta, nếu không... ta chỉ đành phải liên hợp với Tiểu Kiếm Linh lại lần nữa đánh hôn mê nàng, ta tin Tiểu Kiếm Linh vì an toàn của nàng cùng sự an toàn của con chúng ta, sẽ rất vui lòng, đúng không Tiểu Kiếm Linh."


Dung Chiêu nhìn Tư Hoàng liếc mắt một cái: "Ừ."


Vu Hoan: "..."


Đến, hai tên này cấu kết rồi.


Vu Hoan có chút không cam lòng ép xuống ý nghĩ muốn đi tìm Linh La.


Nàng không đấu lại được Tư Hoàng, vấn đề này thật phức tạp.


Tư Hoàng dẫn nàng đi, sơn động bị sụp xuống kia cũng còn giống với lúc trước, cửa động vẫn là tấm bia đá lập ba chữ Thanh Dương Mộ như cũ.


Chẳng qua, lúc này trước sơn động đã có một người.


Nữ tử váy đỏ như ánh chiều tà đứng ở trước tấm bia đá kia, thần sắc có chút dại ra, nghe thấy động tĩnh, ánh mắt dại ra của nàng ta tan đi, tiêu cự dừng ở trên người Vu Hoan, trong mắt cực nhanh hiện lên một tia vui sướng.


Dung Chiêu cực kỳ không vui nhìn chằm chằm Bách Lý Vu Hoan, hắn cúi đầu nhìn vẻ mặt Vu Hoan.


Vu Hoan chỉ là nhìn Bách Lý Vu Hoan, thần sắc bình thường, vì thế Dung Chiêu càng thêm không vui.


Hoan Hoan không muốn giết nữ nhân này sao?


"Vậy mà tự mình đến đây." Tư Hoàng vừa đứng trước mặt Vu Hoan, chặn tầm mắt của Bách Lý Vu Hoan: "Sao vậy? Không muốn chết sao?"


Bách Lý Vu Hoan như quen biết Tư Hoàng, tầm mắt dời đi, thấp giọng nói: "Không ai muốn chết."


"Cũng đúng." Tư Hoàng khẽ cười một tiếng: "Nhưng mà, ngươi được sinh ra đó là vì hôm nay, chết hay không chết, đều không phải do ngươi quyết định, nếu ngươi đã đưa tới cửa vậy ta đây cũng không khách khí."


Bách Lý Vu Hoan bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt vừa rồi còn bình tĩnh, lúc này đỏ tươi một mảnh, tràn đầy điên cuồng, thét to: "Tất cả mọi người các ngươi đều muốn ta chết đúng hay không?"


"Sai rồi nha, ta không muốn ngươi chết, nhưng lại có người nhất định sẽ muốn ngươi chết." Tư Hoàng vẫn cười như cũ, nhưng trong đôi mắt đào hoa kia, lại không hề có ý cười.


"Ai? Ta không muốn chết. Ta không chết, ta sẽ không chết, ta sẽ không!" Bách Lý Vu Hoan vừa lắc đầu vừa lui về sau.


"Không phải ngươi gặp người kia rồi sao?"


Nàng ta gặp rồi...


Người kia của Tiên Linh Tháp? Không, người kia đã từng nói, lựa chọn ở trên tay nàng ta, hắn sẽ không can thiệp, cũng không có quyền can thiệp.


Nhưng mà...


Sau đó lại xuất hiện người nọ!


Nhất định là hắn.


"Ta muốn giết hắn!" Đôi mắt màu đỏ tươi của Bách Lý Vu Hoan đã nhiễm hung lệ.


"Ngươi kích thích nàng ta làm gì?" Vu Hoan có chút khó hiểu cách làm của Tư Hoàng.


Chẳng lẽ hắn không cần Bách Lý Vu Hoan?


"Tiểu Hoan Nhi, nàng đoán được không sai nha, ta đã không cần nàng ta, lôi kiếp lập tức sẽ kết thúc, Sáng Thế Thần trở về vị trí cũ, trở về vị trí cũ là lúc dẫn phát sức mạnh trời đất, mới là thứ ta cần." Tư Hoàng không hề kiêng dè: "Hơn nữa... Tiểu Kiếm Linh cũng rất muốn giết nàng ta đó, ta đương nhiên muốn thuận hắn ý rồi, miễn cho con chúng ta chịu khổ."


Vu Hoan quay đầu nhìn Dung Chiêu, con hàng này muốn giết Bách Lý Vu Hoan làm gì?


Dung Chiêu quay đầu đi, sắc mặt có chút hồng.


Thẹn thùng cái cái quỷ gì hả?


Vu Hoan hoàn toàn ngu người.


Qua một lúc lâu Vu Hoan mới hậu tri hậu giác hiểu ra, hình như lúc trước...


Nghĩ như vậy, Vu Hoan bỗng nhiên cũng muốn giết Bách Lý Vu Hoan.


Tuy rằng lúc trước là nàng chiếm dụng thân thể của Bách Lý Vu Hoan, những nghĩ đến thân thể đó của Bách Lý Vu Hoan đã từng... Nàng lập tức có chút nhịn không được sức mạnh hồng hoang táo bạo trong cơ thể.


Tư Hoàng thấy Vu Hoan bỗng nhiên lộ ra sát ý, chỉ cười cười, lôi kéo nàng đi vào trong sơn động: "Rất nhanh nàng ta sẽ chết, đừng lãng phí thời gian ở trên người râu ria, đi thôi."


Bách Lý Vu Hoan một mình ở nơi đó lải nhải, bộ dáng điên cuồng.


Vu Hoan vào sơn động, lập tức cảm giác được một cơn lạnh lẽo.


Dung Chiêu rất tự giác ôm chặt Vu Hoan một ít, tay Tư Hoàng cũng không buông nàng ra, Dung Chiêu suy tư vài giây, không có cưỡng chế tách hai người ra.


Lỡ như lát nữa có nguy hiểm gì thì làm sao bây giờ? An toàn của Hoan Hoan là quan trọng nhất.


"Ngươi không cảm thấy có chút tàn nhẫn sao?" Không gian yên tĩnh bỗng nhiên vang lên giọng nói mềm mại của Vu Hoan.


Tư Hoàng hơi dừng lại, lát sau lại dường như không có việc gì tiếp tục đi về phía trước: "Tiểu Hoan Nhi, khi nào thì nàng đã thiện lương vậy rồi? Mang thai chẳng những sẽ biến ngốc, còn có thể làm người ta biến thiện lương sao?"


Vu Hoan nhấp môi: "Từ khi nàng ta sinh ra đã bị thao túng..."


"Tiểu Hoan Nhi, nàng phải hiểu được, ta không tính toán muốn mạng của nàng ta. Hơn nữa nếu thuận lợi mà nói, nàng ta sẽ là người đầu tiên bước lên Thần vị mà trong ba vạn năm này không ai có thể đạt được, đưa nàng ta bước lên vị trí chí cao vô thượng kia, Tiểu Hoan Nhi cảm thấy tàn nhẫn ở đâu?"


Âm điệu của Tư Hoàng rất nhẹ, không có bất cứ ý trách cứ Vu Hoan gì cả.


Vu Hoan sửng sốt, chợt tự giễu cười cười, nàng đây là làm sao vậy?


Nhưng rất nhanh nàng cười không nổi nữa.


"Tư Hoàng, Dung Chiêu... Ta cảm giác trong cơ thể ta có thứ gì đó đang ảnh hưởng ta." Nếu nàng là ngày thường, nàng tuyệt đối sẽ không nói câu nói kia.


Tư Hoàng nghiêng đầu nhìn thoáng qua Dung Chiêu, vẻ mặt Dung Chiêu nghiêm túc, thật lâu sau sau hắn mới nói: "Đừng lo lắng, có ta đây."


"Dung Chiêu?" Vu Hoan nhíu mày nhìn hắn.


Giữa ba người bỗng nhiên im lặng xuống, Vu Hoan nắm lấy tay Dung Chiêu, trong lòng bất ổn.


Thân thể của nàng, sẽ không thật sự ra vấn đề gì chứ?


Thẳng đến khi Tư Hoàng dừng lại, trước mặt là dàn tế màu trắng, tuy trên đó không có đồ vật, lại có thứ màu đỏ ở bên trong dàn tế lưu động, giống như máu người.


"Sức mạnh trời đất truyền vào, Vạn Thần Trận có thể chân chính mở ra."


"Hiện tại không phải trạng thái mở ra Vạn Thần Trận sao?" Vu Hoan cũng áp xuống cảm xúc trong lòng, chuyển lực chú ý tới trên Vạn Thần Trận.


"Đương nhiên không phải, đây chỉ là điều kiện giai đoạn trước khi mở của Vạn Thần Trận. Giống như vẽ trận vậy, trước tiên cần vẽ đồ án ra, sau đó truyền linh lực vào mới có thể sử dụng, đã hiểu chưa?" Tư Hoàng đứng ở bên cạnh Vu Hoan, nhẹ giọng giải thích.


Vu Hoan: "..." Làm lớn trận thế như vậy, kết quả căn bản là chưa mở ra?


Đờ mờ, Ma Thần này, nàng phải cúng bái có tâm một chút, xem có thể bái sư phụ được không.

Bình Luận (0)
Comment