(Quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 527

Edit: Nại Nại


(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)


___


"Ngươi đi nhanh như vậy làm gì?" Diêm Tố bay ở phía sau Thiên Nguyệt, liên tục ồn ào.


Thiên Nguyệt mặt lạnh không để ý đến hắn, ngược lại đi càng nhanh hơn.


Bọn họ đã ở nơi này đợi hơn nửa tháng, hoàn toàn không tìm thấy cách đi ra ngoài, cô cô cũng không biết truyền tống bọn họ đến đâu, cô cô ở bên ngoài không sao chứ?


Trong lòng Thiên Nguyệt sốt ruột, đương nhiên không cho Diêm Tố sắc mặt tốt.


"Ta nói, ngươi nói một câu gì đi, ở đây chỉ có hai người chúng ta, ngươi cứ không nói lời nào như vậy, ta đều nghẹn mà chết." Diêm Tố bay vòng quanh Thiên Nguyệt vài vòng.


Thiên Nguyệt mắt nhìn thẳng đi về phía trước.


Diêm Tố dừng lại, bỗng nhiên ngồi xuống tại chỗ: "Muốn đi ngươi đi đi, ta không đi, ta muốn nghỉ ngơi."


Thiên Nguyệt quay đầu lại nhìn Diêm Tố một cái, không dừng lại chút nào biến mất trước mặt Diêm Tố.


Diêm Tố sửng sốt một hồi mới gào lên đuổi theo.


Nhưng chờ Diêm Tố đuổi theo thì đã không nhìn thấy bóng dáng của Thiên Nguyệt đâu nữa, trước mặt hắn là một khu rừng khô héo đầy chướng khí, bên trong sương khói mù mịt, âm u, hương vị ẩm mốc.


"Thiên Nguyệt? Thiên Nguyệt..." Diêm Tố không dám đi vào, chỉ có thể đứng ở bên cạnh rống.


Khu rừng này chướng khí cổ quái thật sự, bọn họ đi vào sức mạnh sẽ dần dần xói mòn, như là bị trúng độc.


Rống cả nửa ngày mà không có ai đáp lại, sắc mặt Diêm Tố không khỏi khó coi thêm một chút, bay qua bay lại.


Thiên Nguyệt sẽ không đi vào chứ?


Nghĩ như vậy, Diêm Tố cắn răng một cái muốn đi vào bên trong.


Khi sắp bay đến bên cánh rừng, phía sau có một đường sức mạnh lôi kéo hắn trở về, nện ở trên thân cây bên cạnh.


"Khụ khụ..." Diêm Tố bị đập đến choáng váng đầu hoa mắt, trong tầm mắt mơ hồ nhìn thấy có bóng người bên cạnh.


Thiếu niên mặc ngân bào dựa vào thân cây, khoanh tay trước ngực, ánh sáng nhu hòa từ trong những lá cây rơi xuống, bao phủ hắn trong một tầng vầng sáng.


Diêm Tố nuốt nuốt nước bọt, nhanh chóng dời tầm mắt đi, nhảy khỏi mặt đất bay đến bên cạnh.


Thiên Nguyệt liếc xéo Diêm Tố một cái, thấy Diêm Tố thường trộm nhìn mình, dáng vẻ như bị khi dễ nhưng không thể cáo trạng kia làm bực bội trong lòng vậy mà biến mất không ít.


Thiên Nguyệt bình tĩnh thu hồi tầm mắt, nhảy lên thân cây bên cạnh.


Diêm Tố treo trái tim lên cao mới có thể hạ xuống, đây là có thể nghỉ ngơi.


Tổ tông ơi, tiểu tổ tông này quá khó hầu hạ, hu hu, hắn muốn đi về.


Diêm Tố ôm thân cây bên cạnh, nước mắt đầy mặt.


Hắn thật sự không hiểu rõ, rõ ràng chỉ là một quỷ tu mới giáng thế, sao có thể trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà tu vi như ngồi hỏa tiễn liên tục hướng lên trời thế?


Muốn hắn sống như thế nào nữa đây!


Muốn những quỷ tu cần cù chăm chỉ tu luyện sống như thế nào!


Tại sao quỷ và quỷ lại có sự khác biệt lớn như vậy hả?


Hắn không phục, hắn không phục, không phục...


Diêm Tố ôm thân cây than thở ngồi xổm xuống vẽ vòng tròn, hắn không nhìn thấy phía sau hắn có sương mù đang tràn ngập về phía hắn.


Thiên Nguyệt ngồi ở phía trên, đương nhiên nhìn thấy sương mù tràn ngập đến, gọi Diêm Tố một tiếng, nhưng Diêm Tố đang đắm chìm trong thế giới của bản thân, căn bản không nghe thấy.


Thiên Nguyệt đen mặt nhanh chóng nhảy xuống, xách Diêm Tố lên bay ra ngoài.


Sương mù đó dừng lại trong chớp mắt, giống như bị kích thích đến, tốc độ đột nhiên tăng lên không ít.


"A a a... Thiên Nguyệt ngươi làm gì thế?" Tay chân Diêm Tố giãy giụa.


Thiên Nguyệt bị Diêm Tố giãy giụa có chút không xong, giơ tay ôm Diêm Tố vào trong lòng: "Còn lộn xộn là ném ngươi xuống ngay."


Nghe vậy, Diêm Tố quả nhiên bất động, lấy một tư thế cực kỳ ái muội dựa vào trong lòng Thiên Nguyệt.


Trên người Thiên Nguyệt lạnh như băng giống như những quỷ tu khác, nhưng hình như lại không giống như những quỷ tu khác.


Trên người Thiên Nguyệt có một mùi thơm thật thoải mái, tới gần Thiên Nguyệt, hắn cảm giác thân thể của mình giống như được mùa xuân tưới, nơi chốn đều lộ ra sự thoải mái.


Diêm Tố không tự chủ được rụt rụt vào trong lòng Thiên Nguyệt thêm một ít.


Mặt Thiên Nguyệt càng đen, giữa mày nhảy nhảy vài cái, mới chịu đựng xúc động không ném Diêm Tố xuống.


Sương mù phía sau càng lúc càng nhanh, cơ hồ là Thiên Nguyệt mới vừa đi qua, sương mù đã lan tràn đến chỉ cách Thiên Nguyệt chỉ có một ngón tay, chỉ cần hắn dừng một chút là sương mù có thể bao trùm hắn.


"Sột sột soạt soạt..." Sương mù phát ra âm thanh khiến da đầu người ta đều tê dại, Diêm Tố không khỏi ôm chặt Thiên Nguyệt hơn nữa.


Thiên Nguyệt nhìn sương mù từ phía trước ép đến, đột nhiên dừng lại thân thể.


Sương mù phía sau trong nháy mắt lan tràn lên, Thiên Nguyệt bay lên trên, dẫm lên ngọn cây di chuyển.


Sương mù chụp khoảng không, tựa như bị chọc gận, đuổi sát theo Thiên Nguyệt.


Thiên Nguyệt không ngờ ở trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một bức tường sương mù, hắn thắng lại không kịp, trực tiếp vọt vào.


Sưng mù tràn đầy các con sâu nhỏ bằng ngón tay, thấy người tiến vào, lập tức ùa lên, âm thanh sột sột soạt soạt vang lên bên tai, làn da lộ ra bên ngoài của hắn lập tức có sâu nhỏ bám vào.


Thiên Nguyệt nhanh chóng phất rớt những con sâu nhỏ đó, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, trên tay hắn đã bị cắn lộ ra một mảnh máu thịt.


"Sâu... thật... thật nhiều sâu..." Diêm Tố tựa như muốn rụt toàn bộ thân thể vào trong lòng Thiên Nguyệt, hắn sợ sâu!


Vừa thấy sâu, cả người hắn đều nhũn ra.


Thiên Nguyệt giơ tay phất ra một ngọn lửa, từng tảng lớn sâu nhỏ bị đốt trụi, rơi xuống đất.


Nhưng rất nhanh lại có đám mới xuất hiện, không dứt.


"Ôi... Thiên... Nguyệt, có có... có cái gì đó cắn ta, trên cổ có cái gì đó đang bò..."


Thiên Nguyệt lập tức nhìn cổ Diêm Tố, giơ tay tiêu diệt mấy con sâu nhỏ chui vào trong y phục.


"A a a, ta muốn đi ra ngoài, ta muốn đi ra ngoài, hu hu hu... ta muốn tìm tổ tông, ở đây quá đáng sợ, Thiên Nguyệt ngươi mau dẫn ta đi ra ngoài đi!" Diêm Tố ôm Thiên Nguyệt gào khóc.


"Đừng ồn." Một tay Thiên Nguyệt ấn Diêm Tố vào trong lòng: "Nhắm mắt lại."


Diêm Tố khục khịt vài cái, rất nghe lời nhắm mắt lại, ánh sáng trước mắt đột nhiên tối sầm lại lâm vào trong bóng đêm.


Âm thanh xung quanh cũng không có nhỏ lại, ngược lại càng lúc càng lớn.


Hắn cảm giác được Thiên Nguyệt dùng thứ gì đó bao vây hắn lại, ôm hắn di chuyển.


Cả người vốn đang nhanh chóng di chuyển, bỗng nhiên dừng lại, rơi ngã xuống mặt đất. Diêm Tố chỉ cảm thấy phía trên người nặng xuống, bị một người đè ở phía dưới.


Trong bóng đêm, hắn chỉ có thể nghe thấy hơi thở của Thiên Nguyệt càng ngày càng nặng nề.


"Thiên Nguyệt?" Diêm Tố đẩy đẩy Thiên Nguyệt, người bên trên cứng đờ, sau đó hắn lại lần nữa được ôm lên.


Diêm Tố không biết chạy bao lâu, thẳng đến khi cuối cùng hắn không nghe thấy âm thanh sột soạt phiền người nữa, Thiên Nguyệt mới dừng lại.


Cánh tay ôm Diêm Tố buông lỏng, Diêm Tố lăn đến trên mặt đất, hắn lảo đảo đứng dậy trong bóng đêm, trên người mặc chính là ngân bào của Thiên Nguyệt.


Bốn phía vẫn hắc ám như cũ, ánh sáng mơ hồ cho hắn nhìn thấy bóng người nằm bên cạnh hắn.


Cả người đều là máu, làn da lộ ở bên ngoài không có chỗ nào tốt.


Sắc mặt Diêm Tố đột biến, té ngã lộn nhào đến bên người Thiên Nguyệt: "Thiên Nguyệt... Thiên Nguyệt, ngươi tỉnh đi tỉnh đi..."


Tay Diêm Tố đều run rẩy, nhìn Thiên Nguyệt nằm trên đất, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao, tay chân luống cuống.


Thiên Nguyệt không thể chết được.


Tổ tông sẽ giết hắn.


Thiên Nguyệt không thể chết được...


Thiên Nguyệt không thể chết được!


Diêm Tố nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn quanh bốn phía, ở đây hình như là một cái hang động, ánh sáng không đủ, chỉ có thể nhìn đại khái.


Mà cách hắn không xa là sương mù xám xịt tràn ngập như cũ.


Quỷ dị chính là hình như chúng nó không dám đến gần đây, chỉ có thể ở bên ngoài di chuyển qua lại.

Bình Luận (0)
Comment