(Quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 533

Edit: Nại Nại


(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)


___


Thanh Tiêu lại rời đi, nhưng cô nương kia lâu lâu sẽ đến, mỗi lần đều ở trong phòng cùng Thiên Nguyệt rất lâu.


Diêm Tố nhịn không được dựa vào bên vách phòng nhìn lén, nhưng Thiên Nguyệt giăng cấm cấm chế ở xung quanh căn phòng, cái gì cũng không nhìn thấy.


"Kẽo kẹt~"


Diêm Tố cả kinh, nhanh chóng đứng thẳng người.


Thiếu nữ ra khỏi phòng, nhìn Diêm Tố liếc mắt một cái, như có chút tò mò, muốn nói gì đó thì Thiên Nguyệt đã đi ra khỏi phòng, thiếu nữ nhấp môi cười cười, hành lễ với Thiên Nguyệt, xoay người rời đi.


"Hừ." Diêm Tố trừng mắt nhìn Thiên Nguyệt một cái, phất tay áo muốn đi về phòng mình.


Thiên Nguyệt một tay kéo Diêm Tố lại ôm vào trong ngực, cười như không cười nhìn hắn: "Đã nhiều ngày rồi còn giận dỗi gì thế?"


Diêm Tố muốn thoát khỏi ngực Thiên Nguyệt, nhưng hắn càng giãy giụa thì sức lực của Thiên Nguyệt lại càng lớn, chỉ có thể thở phì phì trừng Thiên Nguyệt: "Buông ta ra."


"Được thôi." Thiên Nguyệt nhẹ buông tay.


Sức mạnh giam cầm mình biến mất, hương thơm cho hắn cảm giác vô cùng thoải mái cũng theo đó biến mất, trong lòng Diêm Tố không biết tại sao lại có chút mất mát.


Hắn nhìn Thiên Nguyệt liếc mắt một cái, không nói một lời đi ra ngoài.


"Tức giận rồi?" Thiên Nguyệt nhanh chóng đuổi theo nắm lấy tay Diêm Tố.


Diêm Tố lại hất Thiên Nguyệt ra, tốc độ càng nhanh đi ra ngoài.


Thiên Nguyệt khẽ nhíu mày, không phải là giận thật rồi chứ?


Hắn chần chờ đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Diêm Tố đâu nữa. Chờ Thiên Nguyệt đuổi theo, lại không biết phải tìm Diêm Tố ở đâu.


Thiên Nguyệt có chút sốt ruột, tới lui xoay xoay vài vòng, cũng không nhìn thấy bóng hình Diêm Tố.


Phạm vi hoạt động của Diêm Tố chỉ lớn như vậy, không có khả năng chạy ra ngoài...


Thiên Nguyệt tìm được Diêm Tố ở trên cây, hắn ôm cây, mặt đầy tủi thân, đôi mắt ngập nước tràn đầy kinh hoảng.


"Mau xuống đây." Thiên Nguyệt ngẩng đầu gọi Diêm Tố.


Diêm Tố lắc đầu, chớp mắt một cái nước mắt lã chã như không cần tiền rơi xuống, rơi xuống trên cánh môi Thiên Nguyệt, Thiên Nguyệt liếm liếm, có chút buồn, có chút khổ. Lập tức Thiên Nguyệt mềm lòng đến rối tinh rối mù, hắn không nên cố ý chọc giận Diêm Tố.


"Ngươi xuống đây trước đi." Thiên Nguyệt nhẹ giọng gọi Diêm Tố.


Diêm Tố vẫn lắc đầu như cũ, âm thanh rất nhỏ chậm rãi vang lên: "Ta... sợ..."


Ánh mắt Thiên Nguyệt đảo qua xung quanh Diêm Tố, khoảng cách trong tầm tay dưới chân hắn có một con sâu đang bò, khó trách dọa thành như vậy.


Thiên Nguyệt nhảy lên cây, đá con sâu kia xuống, cẩn thận ôm Diêm Tố vào trong ngực: "Không sao không sao."


Diêm Tố như tìm nơi an toàn, gắt gao ôm Thiên Nguyệt.


Thiên Nguyệt dịu dàng dỗ dành Diêm Tố, ôm Diêm Tố về phòng của mình, thấy Diêm Tố ôm mình không bỏ, hắn cũng không có cách nào, đành phải để hai người đều nằm lên giường.


"Đừng khóc nữa được không?" Thiên Nguyệt vuốt ve khuôn mặt Diêm Tố, trên mặt ướt nhẹp, trong lòng cũng theo đó có chút đau.


"...Buồn quá." Diêm Tố khụt khịt nói một câu.


"Một con sâu mà thôi, sau này ta giúp ngươi đuổi sâu được chưa?"


Diêm Tố không đáp lời Thiên Nguyệt, nước mắt càng chảy lợi hại hơn.


Ánh mắt Thiên Nguyệt hơi tối sầm lại, bỗng nhiên xoay người đè Diêm Tố ở dưới thân, cánh môi lạnh lẽo nhè nhẹ chuẩn xác dừng trên cánh môi Diêm Tố.


Diêm Tố lập tức trừng lớn mắt.


Thiên Nguyệt thừa dịp Diêm Tố thất thần, nhẹ nhàng cạy môi Diêm Tố ra, dị vật ướt lạnh tiến vào trong trong miệng mình, Diêm Tố mới đột nhiên cả kinh.


Diêm Tố ngẩng đầu, hé môi, Thiên Nguyệt nhìn chăm chú vào hắn, dừng lại động tác.


"Thiên... Thiên Nguyệt... Ngươi... Ngươi..." Vì sao lúc nãy Thiên Nguyệt hôn mình, hắn không cảm thấy ghê tởm một chút nào, ngược lại...


Ngược lại cảm thấy rất thoải mái?


Hu hu... Tại sao lại như vậy.


"Ta thích đệ."


Đôi mắt Diêm Tố trợn lớn hơn nữa: "Nhưng... nhưng ta là nam, ngươi... ngươi cũng là nam..."


"Thì tính sao." Thiên Nguyệt giơ tay xoa mặt Diêm Tố, nhẹ nhàng vuốt ve: "Ta chỉ thích đệ mà thôi."


"Nhưng... nhưng... sau này chúng ta sinh con như thế nào?"


Diêm Tố nói xong lập tức nhắm mắt lại, tiểu nhân trong lòng điên cuồng mắng mình, vừa rồi mình nói cái quỷ gì.


Thiên Nguyệt bật cười nhìn người dưới thân có dáng vẻ lừa mình dối người kia, giọng nói mang theo mê hoặc ở bên tai Diêm Tố nói nhỏ: "Có muốn thử xem hay không?"


Diêm Tố nhắm chặt mắt, không ngừng thôi miên mình, ngủ rồi ngủ rồi, vừa rồi cái gì cũng không xảy ra, mọi chuyện đều là mơ.


Nhưng mà trên cánh môi lại lần nữa truyền đến cảm giác mềm mại kia, nội tâm Diêm Tố hỏng mất rồi.


Cảnh trong mơ thành hiện thực.


"Ngoan, mở mắt ra."


Không muốn không muốn.


Diêm Tố lắc đầu liên tục, thậm chí bắt đầu trượt xuống dưới, tránh khỏi Thiên Nguyệt xâm phạm mình.


Thiên Nguyệt bất đắc dĩ: "Ta không chạm vào đệ nữa, đệ mở mắt ra đi."


"Ngươi... đi xuống trước đi... Nơi đó chống đến ta không thoải mái." Diêm Tố yếu ớt nói.


Thiên Nguyệt đành phải xoay người nằm ở bên cạnh Diêm Tố.


Bây giờ Diêm Tố mới cẩn thận mở mắt ra, thấy mình còn nằm ở trong lòng Thiên Nguyệt, theo bản năng dịch ra bên ngoài.


Thiên Nguyệt đè Diêm Tố lại, có chút nguy hiểm nhìn chằm chằm Diêm Tố: "Đừng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước."


Diêm Tố khóc không ra nước mắt, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước rốt cuộc là ai hả!


Diêm Tố ấm ức nhìn Thiên Nguyệt, Thiên Nguyệt lập tức nghiêm túc không đứng dậy: "Ta chỉ ôm đệ, không chạm vào đệ."


Diêm Tố mím môi như muốn khóc, nhưng cuối cùng nước mắt vẫn dừng lại, rụt vào trong lòng Thiên Nguyệt, không dám dịch đi ngoài nữa.


Thiên Nguyệt thay đổi tư thế thoải mái ôm Diêm Tố, nhẹ giọng nói chuyện: "Đệ không bài xích ta chạm vào đệ, chứng minh trong lòng đệ thích ta."


"Ta không nên thích nam nhân." Diêm Tố nhỏ giọng phản bác.


"Ừ, ta cũng không nên thích." Thiên Nguyệt phụ họa, trong sự kinh ngạc của Diêm Tố nói tiếp: "Nhưng mà ta thích đệ."


Chẳng phân biệt giới tính.


Diêm Tố ngây ngốc nghe Thiên Nguyệt nói chuyện, cuối cùng không biết Thiên Nguyệt hỏi cái gì, Diêm Tố thất thần gật gật đầu.


"Đệ đồng ý rồi, vậy không thể đổi ý." Giọng nói của Thiên Nguyệt vang lên bên tai bỗng nhiên tăng thêm không ít.


"Cái gì?" Diêm Tố hoàn hồn.


"Vừa rồi đệ đã đồng ý thử ở bên nhau với ta, sao? Giờ còn chưa có xuống giường, đệ đã muốn đổi ý?" Giọng của Thiên Nguyệt đột nhiên lạnh thêm vài phần.


Diêm Tố run run: "Ta... vừa rồi ta không nghe rõ ngươi nói cái gì."


"Giờ nghe rõ rồi chưa?"


Diêm Tố gật đầu: "Ta có thể... từ chối không?"


"Đệ nói đi?" Tay Thiên Nguyệt ôm Diêm Tố hơi hơi dùng sức.


Khuôn mặt nhỏ của Diêm Tố lập tức suy sụp xuống, hu hu hu, vừa rồi vì sao hắn lại thất thần chứ!


Từ sau khi Diêm Tố bị bắt đồng ý, Thiên Nguyệt trực tiếp dọn tới phòng Diêm Tố.


Nằm trên một cái giường, Thiên Nguyệt đương nhiên là muốn động tay động chân, nhưng chỉ cần Diêm Tố vừa khóc, Thiên Nguyệt lập tức sẽ không chạm Diêm Tố nữa, đành phải quy quy củ củ ôm Diêm Tố ngủ.


Diêm Tố lại ngủ đến yên tâm thoải mái, mỗi tối Thiên Nguyệt đều phải chịu tra tấn hồi lâu.


Tuy rằng là như thế, nhưng thiếu nữ kia vẫn lâu lâu đến như cũ, mỗi lần đều nhốt trong phòng với Thiên Nguyệt, giăng cấm chế như cũ, Diêm Tố nhìn không được, cũng nghe không được.


Hắn không biết hai người ở bên trong làm gì, nhưng có một lần hắn nhìn thấy khi thiếu nữ ra ngoài hình như cầm một thứ nhiễm máu.


Hắn còn không có thấy rõ, thiếu nữ kia đã che thứ đó lại, sau đó nhanh chóng rời đi, giống như sợ hắn đuổi theo vậy.

Bình Luận (0)
Comment