Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)
___
Bệnh tình của Đông Phương Tú chuyển biến xấu, đã không còn cách nào có thể xuống được giường.
Nàng nhìn chằm chằm lòng bàn tay thất thần, không biết A Hạnh đã đứng cạnh mép giường nàng khi nào.
"Ngươi biết là ta làm, vì sao không nói cho Vân ca ca biết?"
Đông Phương Tú chậm rãi ngẩng đầu, dùng ống tay áo che dấu lòng bàn tay: "Vì sao ta phải nói cho Vân công tử biết?"
"Ngươi..."
"Ta vốn không sống được bao lâu." Đông Phương Tú cười cười với A Hạnh, nụ cười tái nhợt: "Thực tế ta không muốn chết, nhưng số mệnh đã an bài, thời gian của ta không còn nhiều lắm."
A Hạnh đi vài bước đến bên cạnh Đông Phương Tú, vẻ mặt khó xử: "Ngươi và Vân ca ca..."
"Ta không thích hắn." Đông Phương Tú như biết A Hạnh muốn nói cái gì: "Người ta thích... tên là Loan Minh. Đáng tiếc... ta đã từng tự tay giết chết chàng ấy."
A Hạnh không thể tin trừng lớn mắt.
Có lẽ là biết thời gian của mình không còn nhiều nữa, Đông Phương Tú chậm rãi kể lại quá khứ của mình và Loan Minh.
Như là sợ bản thân quên mất nên nói cho mình nghe, lại như là đang nói cho A Hạnh nghe.
Giọng của nàng không nhẹ không nặng, nếu không phải trên mặt nàng có nước mắt, A Hạnh đều cảm thấy nàng đang nói chuyện xưa của người khác.
"Vậy hắn đâu?" Rõ ràng hai người đều yêu nhau, vì sao không thể ở bên nhau?
Đông Phương Tú lắc đầu: "Không biết, có lẽ... đang tìm ta."
A Hạnh xoay người đi ra khỏi phòng, ở cửa đụng vào Vân Khanh, cả người lảo đảo một chút, ngay cả người bị đâm là ai cũng không kịp nhìn.
"A Hạnh..." Vân Khanh gọi một tiếng, A Hạnh cũng không quay đầu lại.
Vân Khanh bước nhanh vào phòng: "Nha đầu kia tìm nàng gây chuyện sao?"
Khi Đông Phương Tú nghe thấy giọng của Vân Khanh đã lau sạch nước mắt, vì phòng ngừa Vân Khanh nhìn ra gì đó, nàng cúi đầu: "Không có."
Vân Khanh hồ nghi nhìn nàng một cái, lại thấy trong phòng xác thật không có gì dị thường, bây giờ mới thả lòng xuống.
"Ngày mai ta phải bế quan luyện chế đan dược, chắc cần khoảng hai tháng, thậm chí là càng lâu hơn nữa. Mỗi ngày nàng phải đúng giờ uống thuốc, có lẽ có thể chống đỡ được đến khi ta ra tới."
"Được."
Vân Khanh nhìn Đông Phương Tú, cuối cùng cũng không nói gì.
Vân Khanh bế quan, A Hạnh trở thành khách quen của Đông Phương Tú.
Hôm nay, A Hạnh thần thần bí bí cầm một cái hộp đi vào: "Tú tỷ tỷ, nhìn cái này xem."
Đông Phương Tú hơi hơi đưa mắt qua: "Đây là cái gì?"
"Tỷ nhìn sẽ biết." A Hạnh đưa hộp cho Đông Phương Tú.
Đông Phương Tú nhìn A Hạnh, chậm rãi mở hộp ra.
Bên trong hộp là một người tuyết, nho nhỏ, rất là đáng yêu.
Cả người Đông Phương Tú cứng đờ, nước mắt không tiếng động chất đầy hốc mắt.
"Tú tỷ tỷ, sao tỷ lại khóc?" A Hạnh kỳ quái nhìn Đông Phương Tú: "Không thích tỷ cũng đừng khóc mà?"
Đông Phương Tú dùng ống tay áo lau lau nước mắt: "Không có, rất thích."
Chỉ là, đã từng có người cũng đưa người tuyết như thế này cho nàng.
"Buổi tối hôm nay trong thành có hoa đăng, chúng ta cùng đi ngắm nhé?" A Hạnh lên tiếng dời đi lực chú ý của Đông Phương Tú.
"Hoa đăng?"
"Vâng, là ngày hội đặc biệt trong thành của chúng ta. Mỗi năm tuyết lớn đi qua đều sẽ cử hành, toàn thành đều là hoa đăng, vô cùng xinh đẹp luôn đó."
"Nhưng mà ta..."
"Cái này đơn giản, Vân ca ca sợ tỷ buồn chán, phân phó người làm xe lăn cho tỷ rồi, hôm nay mới vừa đưa đến." A Hạnh chạy đến cửa, bảo người đẩy xe lăn đến.
"Thế nào? Lợi hại không?" A Hạnh ngồi trên xe lăn, bảo người đẩy nàng xoay hai vòng.
"Ừ, lợi hại." Đông Phương Tú mỉm cười gật đầu.
"Nói như vậy là định rồi." Vẻ mặt A Hạnh vui sướng.
Đông Phương Tú bật cười, quả nhiên vẫn là đứa trẻ con.
Buổi tối, A Hạnh đốc thúc Đông Phương Tú uống thuốc, bảo nha hoàn giúp đỡ Đông Phương Tú lên xe lăn, đặt lên đùi nàng một tấm thảm thật dày bằng nhung, xong rồi mới đẩy nàng ra cửa.
Vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy một biển đèn, đủ mọi màu sắc, rực rỡ lung linh.
Người ở dưới hoa đăng đi tới đi lui, mang theo cảm giác xinh đẹp mông lung, tựa như ảo mộng.
A Hạnh vừa đi vừa nói những chuyện thú vị trong thành, chọc đến nàng cười cười thấp thấp.
Đó là lần đầu tiên Đông Phương Tú nghe thấy chuyện đó, Vân Khanh cũng không có nói những chuyện này cho nàng biết.
"Tú tiểu thư cười rộ lên cũng thật đẹp, Ngài nên cười nhiều hơn." Nha hoàn ở một bên nhìn thấy Đông Phương Tú cười, cũng không khỏi cười theo.
"Thải Điệp nói đúng, Tú tỷ tỷ nên cười nhiều hơn." A Hạnh cũng phụ họa: "Vân ca ca đã từng nói, nữ hài tử trời sinh nên cười, như vậy mới có thể xinh đẹp càng lâu."
Đông Phương Tú cong môi cười nhạt: "Được, sau này cười nhiều hơn."
Dù sao A Hạnh tuổi còn nhỏ, một chốc nhìn nơi này một lát lại sờ sờ nơi kia, làm hai nha hoàn đi theo cũng chạy theo nàng, sợ nàng bị va chạm vào chỗ nào đó.
Không biết từ khi nào, bên người Đông Phương Tú không còn một ai.
Nàng nhìn đám người vui đùa ầm ĩ kia, suy nghĩ từng chút từng chút chìm xuống.
Trong đầu hiện lên những hình ảnh vui chơi mơ hồ.
Đó là lúc khi nàng và Loan Minh còn nhỏ, nàng đi theo cha mẹ tham gia tiệc tối của lão vực chủ. Nàng nhàm chán nằm trên bàn, Loan Minh lén lút từ bên người lão vực chủ chạy đến, lôi kéo nàng chạy ra bên ngoài.
Nàng nghe thấy tiếng cha nàng và tiếng lão vực chủ cười đùa phía sau, vô cùng rõ ràng.
Bên ngoài cũng náo nhiệt như thế, chỉ là không có nhiều hoa đăng như vậy, bọn họ xuyên qua đám người, vui đùa ầm ĩ....
Đó là trong trí nhớ của nàng, khoảng thời gian đẹp đẽ nhất.
Ngay lúc này, nàng bỗng nhiên phát hiện mình cũng không nhớ rõ ràng như vậy, những cảnh tượng đó giống như đang chậm rãi rời xa nàng.
Trở nên càng thêm mơ hồ... mờ mịt...
Đông Phương Tú cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, hắc tuyến đã thô bằng ngón tay.
Nàng đang dần dần mất trí nhớ.
"Ầm!"
Âm thanh này dọa Đông Phương Tú nhảy dựng, đỉnh đầu nở rộ vô vàng pháo hoa, ánh lên biển đèn, lộng lẫy bắt mắt.
Pháo hoa nở rộ, lại không có biến mất, chúng nó ở không trung hội tụ lại, chậm rãi hình thành hình dáng rõ ràng.
Đó là...
Tên nàng.
"Đông Phương Tú? Đó là ai thế?" Dòng người bên cạnh nhìn tên xuất hiện trên không trung, sôi nổi tò mò dò hỏi người bên cạnh.
"Đó là dùng linh lực hình thành đúng không? Đúng là rất hạnh phúc!"
"Trời ạ, đây là đang tỏ tình đúng không? Có một ngày có người nào có thể tỏ tình với ta như vậy, ta nhất định sẽ gả cho người đó."
Đông Phương Tú ngẩng đầu nhìn tên trên bầu trời, bây giờ đang từng chút từng chút tán loạn, một lát sau trở nên mơ hồ biến mất trong bầu trời đêm.
A Hạnh chạy ra khỏi dòng người, thần sắc kích động: "Tú tỷ tỷ, Tú tỷ tỷ, tỷ có nhìn thấy không?"
"Ừ." Đông Phương Tú gật đầu: "Về nhà thôi."
"Hả? Cứ vậy mà về sao? Nhưng mà..." A Hạnh chỉ chỉ bầu trời đêm đen nhánh, thấy vẻ mặt Đông Phương Tú không tốt, đành phải cùng nha hoàn đẩy người về.
Đông Phương Tú không nhìn thấy, phía sau nàng dần dần ngưng tụ thành ba chữ khác.
Nàng chỉ nghe thấy tiếng kinh ngạc cảm thán của đám người hết đợt này đến đợt khác.
Tên nàng không ngừng từ trong miệng đám người đó thốt ra.
A Hạnh trộm quay đầu nhìn thoáng qua, muốn cho Đông Phương Tú quay đầu lại nhìn một cái, vươn tay ra, cuối cùng cũng không rơi xuống.