Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)
___
Một ngày ba lần không hề gián đoạn mà lấy máu của Loan Minh, A Hạnh còn không cho Vân Khanh cho hắn đan dược khôi phục, còn cách hai ngày cho hắn uống Tán Linh Đan.
Một người đang yên lành, trong vòng nửa tháng đều bị tra tấn sắp không ra hình người.
Cho dù Vân Khanh có chút không đành lòng.
Nhưng người ta căn bản không để bụng, tựa như có thể cứu được Đông Phương Tú, cho dù hắn có chết hắn cũng tình nguyện.
Mỗi lần Đông Phương Tú uống xong chén máu kia, cả người đều sẽ ốm đau bệnh tật, trong lòng cuồn cuộn cảm giác ghê tởm, không ngừng tra tấn nàng.
Không phải ghê tởm máu đó.
Mà tác dụng trong lòng nàng, tuy nàng rất rõ ràng, vì sao mình lại bị tác dụng tâm lý như vậy.
A Hạnh an ủi nàng, nếu không phải nàng nghĩ đến máu này là của linh thú. Nếu không, để nàng uống, nàng cũng không uống được. Nhưng mà vì thân thể, nàng vẫn phải uống.
Khi nàng uống nàng căn bản không nghĩ máu đó là máu của linh thú gì.
Nàng nghĩ đến cái gì?
Nàng giống như không hề suy nghĩ cái gì, trong đầu trống rỗng, sau đó trong lòng ghê tởm một trận.
"Ngày hôm qua không phải mới ăn canh hoa quế sao?" Đông Phương Tú nhìn canh hoa quế còn đang bốc khói nghi ngút kia, thắc mắc hỏi A Hạnh.
A Hạnh ngơ ngác nhìn nàng một cái, sau đó ảo não vỗ vỗ đầu: "Hôm nay dì Lưu của phòng bếp ra phủ, đây là Thải Điệp làm, có lẽ nó quên rồi, Tú tỷ tỷ tạm chấp nhận ăn một chút đi."
Đông Phương Tú gật gật đầu: "Chờ nguội một lát rồi ta ăn."
A Hạnh tìm lấy cớ đi ra ngoài, ở cửa gặp được Vân Khanh, lôi kéo hắn đi về phía xa xa.
"Vân ca ca, Tú tỷ tỷ có chút không đúng."
"Không đúng chỗ nào?" Gần đây nàng khôi phục khá tốt, không thấy không đúng chỗ nào mà!
Khuôn mặt nhỏ của A Hạnh đều nhăn thành một nhúm: "Rõ ràng hôm trước ăn canh hoa quế, hôm nay Tú tỷ tỷ nói với muội là hôm qua ăn."
"Có lẽ chỉ là nhớ lầm." Vân Khanh sờ sờ đầu A Hạnh.
"Không phải, lúc trước cũng có mấy lần Tú tỷ tỷ nói sai, muội cho rằng tỷ ấy nhớ lầm, nhưng mà trước kia tỷ ấy cũng chưa từng nhớ lầm..." A Hạnh thấy Vân Khanh không tin, có chút nóng nảy.
Thấy dáng vẻ này của A Hạnh, Vân Khanh cũng chậm rãi nghiêm túc lại.
"Quan sát thêm một chút, đừng nói bậy trước mặt nàng ấy."
"Làm sao có thể chứ, muội mới không có ngốc như vậy." A Hạnh phồng má, vẻ mặt ưu thương: "Muội đi xem người kia, huynh nhanh chóng đi nhìn Tú tỷ tỷ đi."
Vân Khanh nhìn hình bóng A Hạnh đi xa, nha đầu này cũng không có thích bám lấy hắn như trước nữa.
Khi Vân Khanh đến phòng Đông Phương Tú, nàng đang bưng chén canh hoa quế lên uống, động tác ưu nhã, ngoài cửa sổ có bông tuyết rơi xuống, ánh lên bóng người cô đơn gầy yếu của nàng, lại thêm vài phần cảm giác suy yếu xinh đẹp.
"Gần đây cảm thấy thế nào?" Vân Khanh đợi nàng uống canh xong mới duỗi tay bắt mạch.
"Khá tốt, có sức sống hơn lúc trước nhiều, hắc tuyến cũng đã phai nhạt hơn rồi." Đông Phương Tú giơ lòng bàn tay ra, hắc tuyến kia quả nhiên đã mờ hơn không ít, màu sắc cũng không còn đậm như trước.
"Ừ, khôi phục không tồi." Vân Khanh dừng một chút: "Qua mấy ngày là có thể bỏ xe lăn, nàng ở đây buồn lâu như vậy, nên để A Hạnh dẫn nàng ra ngoài hít thở không khí một chút."
Đông Phương Tú cúi xuống, nhìn chén canh hoa quế kia thất thần.
Vân Khanh nhìn thoáng qua, đợi một lát rồi rời đi.
Đông Phương Tú duỗi tay vuốt nhẹ chén canh kia, chén sứ thanh hoa trắng sứ, như dung nhập đến làn da trắng nõn của nàng, xinh đẹp yếu ớt.
Mùi vị này nàng nhớ rất rõ, là dì Lưu làm.
Nhưng A Hạnh lại nói là Thải Điệp làm...
Muội ấy muốn gạt nàng, nàng thật sự đang dần mất đi trí nhớ sao?
Nhưng mà nàng vẫn biết tất cả mà!
Trong lòng có người đang chậm rãi rời khỏi thế giới của nàng, bị làm nhạt, bị phai mờ thẳng đến khi biến mất.
Thời gian kế tiếp, A Hạnh phát hiện trí nhớ của Đông Phương Tú càng lúc càng yếu, rất nhiều lúc một giây trước còn có thể nhớ rất rõ, ngay sau đó thì quên mất, thậm chí rất nhiều lần đều gọi mình là Thải Điệp.
Vân Khanh cũng không có manh mối gì, không biết đó là do đâu.
Bọn họ chẳng những phải gạt Đông Phương Tú, còn phải gạt Loan Minh, sợ hắn biết chuyện này, thì sẽ làm ra chuyện gì đó không có lý trí.
Hiện tại cách thời điểm giải huyết chú còn có mấy ngày, sai lầm một chút thì có khả năng củi ba năm thiêu một giờ.
Chờ đến khi hoàn toàn giải huyết chú, trí nhớ của Đông Phương Tú sẽ không thành vấn đề, nàng nhớ rõ mình đến đây như thế nào, nhớ rõ từng người bọn họ.
"Có khả năng giải chú có tác dụng phụ." Vân Khanh nhỏ giọng nói chuyện với A Hạnh.
"Tú tỷ tỷ không có chuyện gì là được." A Hạnh vỗ vỗ ngực: "Trước đó vài ngày dọa muội chết khiếp, Tú tỷ tỷ ngay cả mình là ai cũng không nhớ được."
"Hai người đang nói gì đấy?" Đông Phương Tú đã đổi y phục mới, ra ngoài đã nhìn thấy hai người đang thì thầm to nhỏ, không khỏi tò mò hỏi.
Hai người lập tức tách ra: "Không có gì, Tú tỷ tỷ thay xong rồi sao? Ừm... y phục này rất phù hợp với tỷ, Tú tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, mặc cái gì nhìn cũng xinh." A Hạnh đỏ mặt khen Đông Phương Tú một trận.
Đông Phương Tú búng trán A Hạnh một cái, lấy ra một vật từ bên hông, đưa cho Vân Khanh: "Đây là Trường Sinh Tiêu."
Đôi mắt Vân Khanh sáng ngời, giơ tay ra nhận lấy: "Cảm ơn."
"Ta nên cám ơn huynh." Không biết nghĩ đến cái gì, Đông Phương Tú rũ mắt cười cười: "Huynh nói cứu người tự Trường Sinh Tiêu có thể hoàn thành, đương nhiên... khởi tử hồi sinh là hoàn toàn không hề có khả năng, điều này ta đã nói với huynh rồi."
Biểu cảm trên mặt Vân Khanh thay đổi rất lớn, hắn vui sướng gật đầu: "Ta xin phép đi trước."
A Hạnh dẩu miệng nhỏ, trong mắt có chút mất mát.
Nàng ôm ôm Đông Phương Tú, ngẩng đầu lại là đôi mắt xinh đẹp mang ý cười: "Nam nhân tốt có rất nhiều, phu quân của muội nhất định đang chờ muội."
Đông Phương Tú bật cười: "Tuổi còn nhỏ mà nói phu quân cái gì, phải e thẹn một chút."
"Hừ, vì hạnh phúc chung thân đại sự của mình, đương nhiên phải lên kế hoạch sớm một chút."
A Hạnh buông Đông Phương Tú ra, muốn nói lại thôi.
"Làm sao vậy? Có gì muốn nói sao?" Đông Phương Tú nhìn dáng vẻ kia của A Hạnh, duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt A Hạnh, làn da mềm mại, xúc cảm rất tuyệt, không khỏi yêu thích nhéo thêm hai cái không rời tay.
A Hạnh phồng quai hàm lên: "Tú tỷ tỷ, muội cũng không phải cục bột."
"Ha ha ha." Đông Phương Tú cười thật sự vui vẻ.
"Đi một chút, chúng ta ra ngoài chơi." A Hạnh giải cứu mặt mình thoát khỏi bàn tay của Đông Phương Tú, lôi kéo Đông Phương Tú ra ngoài cửa.
Mới vừa bước ra khỏi cửa phòng, A Hạnh đã dừng lại.
Đông Phương Tú đẩy A Hạnh một chút: "Sao lại không đi nữa?"
A Hạnh bĩu môi, chỉ chỉ người trong đình viện.
Đông Phương Tú nhìn theo, trong mắt nàng hiện lên tia mê mang, chần chờ hỏi: "Đây là?"
"Tú tỷ tỷ?" A Hạnh gọi một tiếng, trí nhớ của nàng không phải không có vấn đề sao? Vì sao không nhớ rõ hắn?
Loan Minh chỉ thất thần một chút, đi nhanh về phía Đông Phương Tú.
"Ta tên là Loan Minh, ta thích cô nương tên Đông Phương Tú, nàng có thể cho phép ta theo đuổi nàng ấy không?"
Hắn giơ tay ra về phía Đông Phương Tú, bông tuyết rơi xuống giữa khe hở ngón tay hắn.
Thế giới yên tĩnh không tiếng động, hắn đợi hồi lâu, mới nghe thấy cô nương đối diện, nhẹ giọng cười vui vẻ.
"Được."
Thiếu niên to lớn cao ráo, mặt mày như tranh.
Trong mắt dịu dàng, đều chỉ thuộc về một mình nàng.
_HOÀN NGOẠI TRUYỆN_
Lời editor: Cám ơn mọi người trong suốt thời gian qua đã ủng hộ mình, trong suốt quá trình có gì sai sót mong mọi người bỏ qua. Mong gặp mọi người trong những bộ truyện khác. Yêu mọi người️️️