Lúc Hỏa Tình nói lời này, tầm mắt dán chặt vào người Chúc Băng. Sau khi nói xong, hơi nâng cằm, trắng trợn tỏ vẻ khiêu khích Chúc Băng.
Kỳ thật, cô ta không có phản cảm với Chúc Băng nhưng cô ta lại vô cùng chán ghét người mù đi chung với Chúc Băng.
Không có dị năng, còn là một người mù, cô ta dựa vào cái gì mà cuồng vọng, kiêu ngạo như thế? Vì thế Hỏa Tình cũng chán ghét luôn cả Chúc Băng.
Tục ngữ có câu, vật họp theo loài. Nếu hai người bọn họ đã đi chung với nhau thì chứng minh bọn họ cũng là cá mè một lứa.
Chúc Băng lãnh đạm liếc mắt nhìn cô ta, im lặng không nói, sau đó bước sang bên cạnh hai bước, tránh xa Hỏa Tình.
Thấy phản ứng của Chúc Băng, Hỏa Tình vô cùng đắc ý, cười lớn. Nhìn đi, ngay cả cô ta cũng cảm thấy bản thân đuối lý.
Nghĩ như vậy, Hỏa Tình tiếp tục cho củi vào để lửa cháy lớn hơn, chờ Nam Tiểu Nhiễm rửa thức ăn xong.
Chúc Băng ở phía xa, tầm mắt trong lúc vô tình liếc về phía xe buýt, nhìn bóng người đang ngồi trên xe.
Đi xe buýt hết một ngày, vất vả lắm mới có cơ hội nghỉ ngơi, người trên xe đều đã xuống dưới tụ tập cho thoải mái, chỉ có mình cái người tên Túc Bạch kia là không chịu xuống.
Hắn ngồi trong xe, sườn mặt sắc sảo như được điêu khắc, an tĩnh giống như một pho tượng.
Hắn nhắm mắt lại, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mọi người đi ngang qua xe buýt đều sẽ nhịn không được quay đầu nhìn Túc Bạch một cái.
Giống như nhận ra cái nhìn chăm chú của Chúc Băng, Túc Bạch mở mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ. Tròng mắt xám tro không chút cảm xúc, hờ hững lạnh lẽo.
Thời điểm hai người bốn mắt nhìn nhau, Chúc Băng theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần, cả người căng cứng.
Cho dù người đàn ông này từ đầu tới cuối cũng không làm gì nhưng dựa vào nhiều năm kinh nghiệm cùng trực giác của mình, Chúc Băng cảm nhận được hắn rất nguy hiểm. Loại nguy hiểm này hoàn toàn khác với cảm giác Hoắc Tư mang tới. Cách xa một chút là phương pháp tốt nhất.
Chúc Băng dời tầm mắt sang chỗ khác, đi về phía lửa trại.
Khoảng chừng nửa tiếng sau.
Đám người dị năng kia cũng trở về.
Lần này ở trong biệt thự tìm được không ít vật tư. Vật tư mang về chiếm phần lớn khoảng trống trên xe.
Dị năng giả mang đồ về mệt đến mức đầu đầy mồ hôi, nằm liệt trên đất.
Hắn thở hồng hộc một lúc rồi mới mở miệng nói: "Chúng tôi gặp phải một đàn tang thi."
Dứt lời, người bên cạnh lại bồ thêm một câu: "May mắn Hoắc Tư phát hiện sớm, chúng tôi vừa chạy vừa đánh mới có thể an toàn thoát khỏi đàn tang thi trong biệt thư. Thật không ngờ, tang thi đã tiến hóa đến mức có thể mai phục che giấu tung tích."
Thời gian 5 năm, không những năng lực của các dị năng giả tiến hóa mà ngay cả tang thi cũng không ngừng tiến hóa.
Trong đám tang thi cũng sẽ có tang thi có dị năng cấp cao.
Một người đàn ông bỏ vật tư xuống, lau mồ hôi trên trán, thở dài nói: "Là chúng ta đã quá xem nhẹ tang thi."
Bởi vì vừa chiến đấu vừa chạy nhanh về nơi nghỉ ngơi nên đã hao tốn không ít dị năng, cả đám người đều mệt mỏi không đứng dậy nổi.
Nam Tiểu Nhiễm ngồi ở bên cạnh, do dự một lúc, ánh mắt không nhịn được nhìn thoáng qua đám người ở gần xe buýt.
Giống như đã hạ quyết tâm lớn, cô ta đứng lên, đi thẳng đến nhóm dị năng giả đang tê liệt ngã ngồi trên mặt đất.
Một thân váy trắng, dưới ánh trăng, dung mạo đó, dáng người đó, thật sự quá mê người.
Cô ta nhẹ giọng nói: "Tôi có thể giúp mọi người."
Bởi vì mặt nạ trên mặt của cô đã được tháo xuống nên dung mạo tuyệt mỹ kia hấp dẫn vô số ánh mắt.
Hiện giờ nghe được cô nói như vậy, cả nhóm dị năng giả còn đang oán giận lập tức im lặng, nhất trí đưa mắt nhìn qua.
Ban đầu có người còn không hiểu cô ta có ý gì, cho đến khi, cô ta đi đến trước mặt một người đàn ông, nắm lấy tay hắn ta, nhắm mắt lại.
...
Tục ngữ có câu: Vật họp theo loài.
Nhưng người đời cũng có câu: Không lẽ chó cắn ta một cái ta cũng phải quay ngược lại cắn nó? Cho nên cách tốt nhất chính là không muốn bị chó cắn thì đừng tới gần. Chúc Băng tỷ tỷ đã phát huy tốt câu nói ấy.