[Quyển 3] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 422

Chúc Băng ở bên cạnh nghe được vài câu hai người bọn họ nói.

Tỷ như, chết ở trên giường của hắn...

Đây là loại ngôn ngữ gì? Hơn nữa những lời này, thấy thế nào cũng không giống những điều Túc Bạch sẽ nói.

Cô thấy hai người họ cứ im lặng, không ai chịu lên tiếng thì mở miệng, nhàn nhạt hỏi: "Còn muốn ăn cơm nữa không?"

Chúc Băng vừa dứt lời, Nam Nhiễm lập tức cao giọng đáp: "Ăn."

Vốn dĩ Chúc Băng định chạy qua đỡ Nam Nhiễm, bởi vì biết mắt của cô không tốt. Kết quả, vừa mới cử động, đã thấy Túc Bạch cúi người, trực tiếp bế ngang Nam Nhiễm lên, bước nhanh về phía trước, đi ngang qua người Chúc Băng, trực tiếp bước tới chỗ đốt lửa trại.

Thấy Túc Bạch ôm người mù kia tới chỗ bọn họ, mọi người đều im lặng, không dám lên tiếng.

Dưới ánh trăng, cả người Nam Tiểu Nhiễm run lên, hai tay nắm chặt thành quyền.


Vậy mà Túc Bạch lại không hề chán ghét người mù kia?

Rõ ràng, hắn rất ghét tiếp xúc với người khác.

Đời này, cô ta chưa từng hâm mộ người nào, chỉ thấy dù là cái gì thì đều do ông trời cho nên không cần phải hâm mộ. Nhưng từ lúc mạt thế diễn ra cho tới hôm nay, cô ta lại cảm thấy hâm mộ một người mụ.

Nghĩ tới đây, cả người Nam Tiểu Nhiễm lung lay, vẻ mặt hoảng loạn.

Bản thân thế mà lại có suy nghĩ như vậy, thật là không nên.

Nam Tiểu Nhiễm nhìn bóng lưng của hai người ở phía xa, xách váy quay đầu chạy nhanh về hướng ngược lại.

Hỏa Tình ở phía xa vừa thấy Nam Tiểu Nhiễm bỏ đi, lập tức đứng dậy: "Tiểu Nhiễm!" Cô ta hô lớn.

Sau đó, ánh mắt liếc về phía người mù đang ngồi ở cách đống lửa không xa, hừ lạnh một tiếng.

"Có gì ghê gớm!"

Nói xong còn trợn mắt với Nam Nhiễm một cái, cuối cùng mới đứng dậy đuổi theo Nam Tiểu Nhiễm.


Đối với một người vừa mới khôi phục sức lực như Nam Nhiễm mà nói, buổi tối hôm nay là một đêm không tồi. Bởi vì cuối cùng cô cũng có sức để ăn, hơn nữa dạ minh châu còn từ trên trời hạ xuống trước mặt cô.

Chờ cô ăn xong, trong tay vẫn còn cầm một miếng bánh mì, thỉnh thoảng đưa lên miệng cắn một cái.

Mọi người ở xung quanh sớm đã dùng bữa xong, bọn họ nhanh chóng tản ra đi dạo hay làm một số việc khác. Còn một ít người không rời đi thì đứng ở bên cạnh làm bộ như không có việc gì, lâu lâu lại liếc mắt nhìn hai người ở gần lửa trại.

Túc Bạch duỗi tay, đôi bàn tay với khớp xương tinh xảo vuốt nhẹ lên dải lụa trắng che mắt Nam Nhiễm, giọng nói lạnh nhạt: "Sao lại thế này?" Hắn lại hỏi vấn đề này lần nữa.

Nam Nhiễm cắn một miếng bánh mì, lắc đầu: "Qua hai ngày nữa sẽ tốt thôi." Dù sao dạ minh châu cũng không biết rõ mọi chuyện, cho dù cô có nói với hắn mình bị như thế này là do phản phệ thì hắn cũng sẽ không hiểu.


Ăn ăn một hồi, Nam Nhiễm tò mò hỏi: "Tại sao anh còn sống?"

Túc Bạch cúi đầu, dựa sát vào người Nam Nhiễm, yết hầu di chuyển lên xuống: "Ừ, sống lại, có lẽ máu của em đã cứu anh."

Nói đến đây, bởi vì tới gần cô, ngửi được mùi hương mê người thoang thoảng trên người cô nên cảm xúc của hắn có hơi dao động.

Không biết có phải do được máu cô cứu sống hay không mà hiện tại hắn cảm thấy mùi hương trên người cô còn mê người hơn trước đây.

Túc Bạch dời tầm mắt sang chỗ khác, cuối cùng dừng lại trên môi Nam Nhiễm. Nhưng đồng chí Nam Nhiễm vẫn cố chấp với ổ bánh mì trong tay mình, một miếng rồi một miếng, từ khi bắt đầu ăn cơm cho đến giờ vẫn luôn không ngừng được.

Đặc biệt hiện tại, mắt cô không thấy đường nên khi nhìn thấy Túc Bạch dựa sát lại gần mình thì đầu nhỏ bắt đầu hoạt động.
Chẳng lẽ hắn chưa ăn no?

Chép chép miệng một cái.

Nam Nhiễm giơ tay, bẻ một miếng bánh mì nhỏ, vừa muốn đút cho Túc Bạch thì lập tức dừng lại, trực tiếp bỏ miếng bánh mì kia vào miệng mình rồi chuẩn xác nhét nguyên ổ bánh mì còn sót lại vào miệng Túc Bạch.

Bình Luận (0)
Comment