Đội trưởng vội vàng gật đầu: "Được, được."
Bởi vì bây giờ đang là ban đêm, hơn nữa Hoắc Tư còn đang mặc quần áo màu đen nên tất cả mọi người đều không phát hiện ở eo của Hoắc Tư có vết máu.
Hoắc Tư cười cười xoay người, đi thẳng về phía xe jeep.
Thời điểm sắp đến nơi, hắn đột nhiên ho khan vài tiếng, một giây sau đã được Chúc Băng đỡ lấy.
Nụ cười trên mặt Hoắc Tư càng lúc càng ảm đạm, hơn nữa bởi vì miệng vết thương ở bên hông nên hắn không nhịn được hơi nhăn mày.
Chúc Băng không đỡ hắn đi về phía xe jeep mà đỡ hắn đến rừng cây nhỏ ở gần đó.
Hoắc Tư ngồi xuống một gốc cây: "Khụ khụ."
Vẻ mặt suy yếu, trán thấm đẫm mồ hôi.
Lúc này, Đường Minh chạy tới, vừa liếc mắt một cái đã phát hiện đương gia nhà mình bị thương, hắn ta nhíu mày.
"Đương gia!" Đường Minh sốt ruột, muốn tiến lên để xem tình hình nhưng lại bị Chúc Băng ngăn cản.
Cô nhàn nhạt mở miệng: "Đi ngủ đi, sáng sớm ngày mai quay lại đây tìm đương gia của anh."
Hoắc Tư đang bị thương nặng, làm sao Đường Minh có thể rời đi? Nhưng vừa thấy gia chủ không hề có ý định phản đối những gì Chúc Băng nói, hắn ta liền biết gia chủ cũng không muốn hắn ta ở lại chỗ này.
Vì thế Đường Minh không nói một lời, đứng ở bên cạnh, nhíu mày, vẻ mặt ngưng trọng.
Hoắc Tư câu môi, nở nụ cười nhạt: "Còn chưa có chết, hoảng cái gì."
Đường Minh do dự: "Nhưng..." Chỉ là hắn ta còn chưa nói hết câu đã nghe Hoắc Tư bảo: "Ngày mai còn có chuyện quan trọng phải làm, đi nghỉ ngơi đi."
Đường Minh nghe vậy, trầm mặc một lúc lâu rồi mới gật đầu đồng ý: "Vâng!"
Trước khi đi, Đường Minh vẫn không yên tâm nói: "Chúc Băng tiểu thư, tôi ở cách đây không xa, có chuyện gì cần, cô có thể tùy ý gọi một tiếng."
"Được." Chúc Băng đáp.
Thấy cô đồng ý, Đường Minh mới quay đầu rời đi.
Hoắc Tư nhìn vết thương ở trên eo mình nhưng vì trời quá tối nên không thể thấy rõ.
Dựa theo ánh trăng, hắn cẩn thận vén áo lên nhìn thử. Chỉ thấy trên eo Hoắc Tư lúc này xuất hiện ba dấu móng tay vừa dài vừa sâu.
Chúc Băng ngồi xổm xuống, lấy hộp cứu thương ở trong không gian ra, tỉ mỉ giúp Hoắc Tư tiêu độc, bôi thuốc, băng bó. Động tác của cô vô cùng thuần thục giống như trước đó đã từng băng bó qua rất nhiều lần.
Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Bỗng nhiên, Hoắc Tư cười đùa nói: "Tỉ lệ nhiễm virus sau khi bị tang thi làm bị thương là bao nhiêu?"
Chúc Băng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó lại cúi đầu, tiếp tục băng bó vết thương cho hắn.
"Từ trước đến nay đều là 100%."
Hoắc Tư như suy nghĩ gì đó, liếc mắt nhìn Chúc Băng: "Vậy vì sao cô còn muốn cứu tôi trở về?"
Chúc Băng vừa quấn băng quanh eo hắn, vừa cúi đầu lãnh đạm nói: "Anh vì tôi mới bị thương."
Bọn họ mới lên đường không lâu, bởi vì trong nhóm có người không nghe theo chỉ huy nên bị mấy con tang thi cấp cao phát hiện, rồi bị một đám tang thi khác bao vây.
Trong đó hai người chết ngay tại chỗ, ba người bọn họ thì liều chết mở ra đường máu. Cũng chính vào thời điểm rút lui, có một con tang thi cấp cao đột nhiên dùng dị năng xuất hiện bên người Chúc Băng, Hoắc Tư vì chắn cho cô nên mới bị thương thành thế này.
Hoắc Tư lại nhớ tới chuyện gì đó, mở miệng hỏi: "Nửa đường, cô cho tôi uống nước..."
Không biết tại sao trên đường trở về Chúc Băng lại bắt hắn uống hết bình nước khoáng kia.
Lúc ấy vì tình huống quá khẩn cấp nên mới không suy nghĩ cẩn thận. Hiện tại nghĩ kỹ vẫn không hiểu tại sao cô lại chấp nhất bắt hắn uống hết bình nước kia?
Vừa nhắc đến chuyện này, Chúc Băng lập tức nhăn mày, sau đó trực tiếp lấy một thùng nước ở trong không gian ra.
Hoắc Tư nhìn thùng nước kia, cảm thấy có hơi quen mắt.