Cả khuôn mặt của Hỏa Tình đều bị vùi vào trong đống tro tàn kia. Tuy lửa đã được dập tắt nhưng vẫn còn rất nóng. Hỏa Tình hít phải một đống khói, bị sặc ho khan.
"Hàm Linh Phi! Hàm Linh Phi!" Hỏa Tình làm thế nào cũng không ngờ cô sẽ đối xử với mình như vậy nên vô cùng tức giận muốn mở miệng mắng thêm vài câu.
Nam Nhiễm thấy cô ta vẫn còn sức để nói, bàn chân đang đặt trên mặt Hỏa Tình càng dùng sức hơn, tiếp tục nghiền mặt cô ta xuống đất.
Hỏa Tình đau đớt la lớn: "A!!" Không những mặt đau mà cả người cô ta cũng không có chỗ nào lành lặn.
Lúc này, sau lưng Nam Nhiễm bỗng truyền đến tiếng hét phẫn nộ: "Hàm Linh Phi! Cô đang làm gì vậy?"
Ngũ Thiên tức giận, vội vàng chạy tới trước mặt Nam Nhiễm.
"Thả Hỏa Tình ra."
Nam Nhiễm rũ mắt, nhìn bộ quần áo ướt đẫm trên người mình, mí mắt giật giật vài cái, môi đỏ cong lên, nở nụ cười thật tươi.
"Anh là cọng hành nào mà dám ở đây tìm cảm giác tồn tại?"
Vết bớt hình hoa ở khóe mắt theo động tác của Nam Nhiễm mà phá lệ sinh động, quyến rũ. Giọng điệu tùy ý kia của cô khiến người khác khó có thể làm ngơ.
Kim Cao ngồi ở bên cạnh, cảm thấy có chút thú vị.
Cô gái này tuy đã bị hủy dung nhưng cái loại tính cách này thật sự quá hấp dẫn người khác.
Hắn ta đột nhiên hiểu được tại sao tên tang thi vương đời đầu kia lại cố chấp với cô ấy như vậy.
Ngũ Thiên cũng là dị năng giả, sau khi mạt thế xảy ra nhờ vào thân phận dị năng giả hắn ta luôn được người khác coi trọng, kính ngưỡng, trước nay chưa từng có người dám ở trước mặt hắn ta nói năng lớn tiếng chứ huống chi là bỏ qua sự tồn tại của hắn ta.
Hiện tại bị Nam Nhiễm đối xử như thế, mặt hắn ta đỏ bừng.
"Cô...cô..."
Ngũ Thiên tức đến á khẩu không biết nên trả lời thế nào.
Bỗng nhiên bên cạnh vang lên giọng nói yếu ớt: "Hàm Linh Phi, cô thả Hỏa Tình ra đi."
Chỉ thấy vẻ mặt Nam Tiểu Nhiễm tái nhợt, cố gắng lết từng bước tới trước mặt Nam Nhiễm. Giọng điệu hèn mọn van xin, hai mắt ửng đỏ.
Nam Nhiễm nhìn miệng cô ta lúc đóng lúc mở nhưng vì cô ta nói quá nhỏ nên cô không thể nghe được chữ nào.
Mí mắt Nam Nhiễm giật giật, phát hiện Hỏa Tình dưới chân mình giãy giụa muốn thoát khỏi sự kiềm chế.
Hỏa Tình cắn chặt răng: "Tiểu Nhiễm! Không cần cầu xin cô ta!"
Nam Nhiễm thấy cô không thành thật, chân còn lại di chuyển lên mu bàn tay của cô ta, dùng sức giẫm mạnh một cái.
[Rắc!] Âm thanh giòn giã vang lên.
Mu bàn tay của Hỏa Tình bị Nam Nhiễm giẫm nát.
Hỏa Tình đau đớn la lớn: "A!!"
Lần này đến việc đứng dậy cô ta cũng không còn đủ sức, chỉ có thể ngã nằm trên đất,mồ hôi lạnh chảy ra liên tục, khó khăn hít thở.
Hai mắt Nam Tiểu Nhiễm ngập nước, ngã ngồi cạnh người Hỏa Tình, giọng điệu run rẩy: "Đừng, đừng mà, đừng đối xử với cậu ấy như vậy, nếu cô thật sự tức giận thì có thể hướng về tôi, đừng động vào cậu ấy."
Nam Nhiễm nhìn con gà nướng rơi trên mặt đất bị Nam Tiểu Nhiễm đá qua đá lại, vẻ mặt nghiêm túc, mũi chân nâng lên, đạp một phát vào eo Nam Tiểu Nhiễm, đá cô ta văng ra xa.
Con gà nướng kia đầu tiên bị người ta dội nước rơi xuống đất, sau đó bị Nam Tiểu Nhiễm giẫm lên, hiện tại đã dính đầy bùn đất hoàn toàn không thể ăn nữa.
Nam Tiểu Nhiễm chật vật ngã lăn ra đất, mái tóc đen dài rối túc, nhìn qua trông vô cùng đáng thương.
Hai mắt cô ta ửng đỏ, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Hình ảnh thê thảm này đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ Ngũ Thiên đứng gần đó.
Hai mắt hắn ta ngập tơ máu: "Hàm Linh Phi! Để mạng lại đây!"
Hắn ta phát điên muốn đánh nhau với Nam Nhiễm.
Tiếng hét này đương nhiên Nam Nhiễm có thể nghe được.
Cô nghiêng đầu: "Được thôi."
Dứt lời, vừa mở tay ra, trong tay cô đã xuất hiện một cây roi đen dài.
Nam Nhiễm không chút do dự giơ tay lên, quất một roi về phía Ngũ Thiên.
Động tác của cô vô cùng thuần thục, dáng vẻ mười phần nghiêm túc, không hề có ý định tùy tiện đánh cho xong.