Cứ thế, vốn dĩ Nam Nhiễm tới tìm dạ minh châu để bắt anh đền kẹo cho cô, kết quả lại là đòi kẹo không thành còn muốn bắt dạ minh châu về nhà nuôi.
Hệ thống bắt đầu cân nhắc.
Chỉ với số tiền ít ỏi ký chủ kiếm được từ việc livestream đó còn chưa đủ đóng học phí tự nuôi chính mình huống chi là nuôi thêm dạ minh châu. Cái khác thì không lo, chỉ sợ ký chủ đói quá sẽ tức giận bán luôn cả dạ minh châu đi để mua đồ ăn.
Hệ thống nhỏ giọng nhắc nhở: [ký chủ, hiện tại trong tài khoản ngân hàng của cô chỉ còn 128 tệ, ngay cả bản thân còn không lo nổi, cô thật sự muốn nuôi thêm dạ minh châu sao?]
Chuyện này... xác thật phải xem xét lại.
Cuối cùng, lúc Hoắc Ngôn chuẩn bị theo Nam Nhiễm về nhà thì đồng chí Nam Nhiễm lại thay đổi ý định.
Cô cảm thấy vẫn nên để dạ minh châu ở bên ngoài ngốc thêm hai ngày thì tốt hơn.
Hoắc Ngôn còn tưởng rằng nguyên nhân cô thay đổi ý định là do anh chưa đền kẹo cho cô nên đoạt lấy di động điện thoại của Nam Nhiễm, mở danh bạ của cô ra, sau đó lưu số điện thoại của bản thân vào trong danh sách.
Vừa làm vừa nhàn nhạt mở miệng: "Ngày mai anh sẽ mang quà đến nhận lỗi với em." Rồi thuận tiện dùng điện thoại của Nam Nhiễm gọi vào điện thoại mình.
Mới làm xong, trong lúc vô tình ánh mắt của anh bị một số điện thoại có tên Cố bảo bối thu hút. Anh dừng lại ở số điện thoại kia một chút rồi nhanh chóng tắt màn hình trả điện thoại cho Nam Nhiễm.
Hai người một trước một sau rời khỏi phòng tối nhỏ.
Bất quá lúc Hoắc Ngôn đi ra ngoài lại trùng hợp đụng phải thành viên trong đội.
Tất cả đội viên đều nhất trí gọi lớn: "Đội trưởng!" Mới vừa hô xong lại thấy Nam Nhiễm bước ra khỏi phòng tối. Môi thì vừa sưng lại vừa ửng đỏ, trên cổ còn có hai dấu vết dâu tây nổi bật.
Vừa nhìn đã biết quan hệ của hai người không đơn giản.
Hoắc Ngôn lãnh đạm lên tiếng trước: "Đi thôi." Dứt lời liền dẫn đầu đi về phía trước nhưng đi được hai bước lại phát hiện Nam Nhiễm còn đứng ở kia nhìn đội viên của mình, anh duỗi tay, kéo lấy tay cô, kéo cả người cô đến trước mặt mình, tư thế rõ ràng là đang muốn che chở cho cô.
Toàn bộ đội viên ở phía sau nhìn đến ngây ngẩn.
"Người vừa rồi là ai thế? Là đội trưởng của chúng ta đúng không?"
"... chắc vậy?"
Từng tiếng nói không xác định vang lên.
Có đội viên nhịn không được duỗi tay chỉ chỉ: "Đội trưởng của chúng ta sẽ che chở cho người khác như thế? Đối phương còn là một cô gái?"
"Nhìn bộ dáng này của đội trưởng, đừng nói là anh ấy sợ chúng ta sẽ bắt nạt cô gái đó nhé?"
Có đội viên lắc đầu: "Không, chắc chắn đây không phải là sự thật, tất cả chỉ là ảo giác." Nhắm mắt lại đợi đến khi nói xong rồi mở mắt ra, Nam Nhiễm và Hoắc Ngôn đã quẹo vào gara.
Đội viên kia ngây ngốc cười vài tiếng: "Mấy người thấy chưa, em nói là ảo giác mà." Bộ dáng ngu xuẩn này thành công nhận về sự khinh bỉ của các thành viên còn lại.
Chạng vạng, lúc mặt trời đã ngả về phía Tây, Nam Nhiễm mới về tới nhà.
Vừa đến cửa nhà, cô lại nhìn thấy Tống Tiêu.
Lần này, Tống Tiêu vô cùng hưng phấn nhìn cô.
"Chị! Chị về rồi!" Giọng nói hưng phấn và đầy kích động.
Nam Nhiễm khó hiểu không biết tại sao cậu lại hưng phấn. Cô ở cửa mua một cây kem, vừa đi vừa ăn, rồi thuận tay kéo lấy cặp của em trai mình, đem cây kem đã ăn xong bỏ vào cặp cậu.
Sau đó, Nam Nhiễm móc chìa khóa ra, mở cửa, đi vào, [cạch], đóng cửa phfong lại.
Tống Tiêu lại bị nhốt ngoài cửa lần nữa.
Nụ cười trên mặt cậu cứng ngắc.
Hai lần gặp Nam Nhiễm, lần nào cũng bị nhốt ở bên ngoài, không còn cách nào khác, cậu chỉ đành gõ cửa, kêu lớn.
"Chị! Mở cửa, em là đứa em trai mà chị thương nhất đây!"
Nam Nhiễm mở cửa phòng ra, dựa người vào cửa, dáng vẻ không định cho Tống Tiêu vào nhà.
Cô nhàn nhạt nói: "Có việc?"
Tống Tiêu nỗ lực gật đầu: "Có, có, có, chuyện chữ ký..."
Ngay cả lắc tay của đại thần chị của cậu còn lấy được...