[Quyển 3] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 511

Trương Đóa Đóa vừa mới nói xong, Trương Vũ Huyên đã thay đổi sắc mặt, quát lớn: "Không thể báo cảnh sát!"

Trương Vũ Huyên nói xong giống như thấy được bản thân phản ứng hơi quá, lập tức dịu xuống, nước mắt không báo trước chảy ra.

"Tiểu Nhiễm, nếu báo cảnh sát thì cha mẹ tớ cũng sẽ biết chuyện, bọn họ nhất định sẽ đánh chết tớ. Tuyệt đối không thể báo cảnh sát!"

Cố Nguyên Kiệt ngồi xổm bên cạnh Nam Nhiễm cũng nhanh chóng hùa theo: "Đúng vậy, Tiểu Nhiễm, em nhẫn tâm trơ mắt nhìn cô ấy bị ép vào đường cùng sao?"

Mí mắt của Nam Nhiễm giật giật vài cái, cô ngước mắt, ngữ điệu không chút để ý: "Nhẫn tâm."

Cái này thì có gì mà không đành lòng?

Cô thản nhiên nói ra hai chữ khiến Cố Nguyên Kiệt và Trương Vũ Huyên sửng sốt không thôi.

Cả phòng chìm trong không khí yên tĩnh.


Cố Nguyên Kiệt bỗng nhiên đứng dậy, hắn ta cau mày, nhìn Nam Nhiễm bằng ánh mắt thất vọng, thấp giọng nói: "Tiểu Nhiễm, sao em lại thay đổi thành dạng này? Trước đây, em là một người vô cùng thiện lương, em tuyệt đối không đứng yên nhìn bạn bè mình gặp nạn."

Trương Đóa Đóa bĩu môi: "Nếu anh thích chị ta như vậy thì anh đứng ra vay tiền giùm chị ta đi, hơn nữa người kia còn là bạn tốt của anh, có lẽ sẽ không tính tiền lời cho anh đâu."

Tầm mắt Cố Nguyên Kiệt liếc qua Trương Đóa Đóa vài lần.

Trước đây không phải Trương Đóa Đóa rất ghét Nam Nhiễm sao?

Sao hiện tại lại đứng cùng một mặt trận với Nam Nhiễm thế?

Cố Nguyên Kiệt cố gắng làm lơ câu nói của Trương Đóa Đóa, tiếp tục thuyết phục Nam Nhiễm.

"Tiểu Nhiễm, em giúp Vũ Huyên đi. Nhìn vào tình bạn mười mấy năm của em và cô ấy, nếu em không giúp Vũ Huyên thì không ai có thể giúp được cô ấy."


Nam Nhiễm ngước mắt, hai con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm Cố Nguyên Kiệt, đôi môi phấn hồng cong lên.

"Được."

Cố Nguyên Kiệt thấy cô đồng ý, lập tức tiến lên định ôm lấy Nam Nhiễm nhưng chưa kịp đụng vào người cô đã bị Nam Nhiễm cản lại.

Đôi môi phấn hồng của Nam Nhiễm vẫn cong lên, nhẹ giọng nói: "Hiện tại gọi anh ta tới đây, nếu trễ một tí không chừng tôi sẽ đổi ý."

Cố Nguyên Kiệt lập tức gật đầu, hai mắt ngập tràn ý cười: "Được!"

Nói xong, hắn ta móc di động ra gọi cho người bạn kia của mình.

Hệ thống ngạc nhiên: [ký chủ? Cô đồng ý?]

Nam Nhiễm nhàn nhạt trả lời: "Ta là người tốt, đương nhiên phải làm chuyện tốt."

Hệ thống có chút rối rắm.

[ký... ký chủ, tuy rằng làm chuyện tốt rất quan trọng nhưng cũng không thể đưa bản thân đâm đầu vào hố lửa được.]


Lúc này Nam Nhiễm lại không trả lời nói mà chỉ ngồi im trên ghế, lẳng lặng chờ.

Trương Đóa Đóa ngồi dưới đất, tự nghịch ba lô nhỏ của mình, nhỏ giọng nói thầm: "Đừng nói chị ấy là kiểu người đầu óc ngu si mà tứ chi phát triển nhé?"

Mới vừa nói xong, Nam Nhiễm đã đặt tay lên đầu cô. Trương Đóa Đóa theo bản năng dựng đứng người, giọng điệu lớn hơn không ít, có chút hoảng loạn: "Chị, chị soái như vậy, Đóa Đóa cũng muốn trở thành một người giống như chị." Đến đây thì Nam Nhiễm mới thả tay xuống, Trương Đóa Đóa nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi tiếp tục vừa nghịch di động vừa suy nghĩ.

Nên gọi cho ai bây giờ? Báo cảnh sát hay là gọi cho Tống Tiêu?

Nhưng nghĩ tới sự lợi hại của Nam Nhiễm.

Nếu gặp phải nguy hiểm, Nam Nhiễm nhất định có thể kéo cô chạy khỏi đây.
Nghĩ thế, Trương Đóa Đóa lại thu điện thoại vào, sau đó tầm mắt lại dừng trên người Trương Vũ Huyên, thấy cô ta vẫn còn khóc, nước mắt như hai vòi nước chảy không ngừng, Trương Đóa Đóa đứng dậy, bước từng bước nhỏ đến chỗ Trương Vũ Huyên, lấy khăn giấy ra, đưa cho cô ta.

"Chị, chị lau nước mắt đi."

Bình Luận (0)
Comment