[A, tò mò quá, a a a, hâm mộ quá!]
Thời điểm livestream kết thúc, chủ bá sẽ biểu hiện thời gian phát sóng trực tiếp đã hết nhưng thật ra livestream vẫn chưa kết thúc ngay, vẫn phải đợi một hoặc hai phút sau mới dừng lại.
Nói cách khác, tuy chủ bá cho rằng buổi livestream đã kết thúc nhưng phòng phát sóng trực tiếp vẫn có thể nhìn thấy chủ bá đang làm gì.
Thế nên vừa rồi đại thần làm thế nào đè chủ bá lên ghế, bọn họ đều thấy rõ ràng.
Lúc đầu còn nói chủ bá người ta mặc quần áo không đứng đắn, đảo mắt đã cởi thảm trên người người ta ra.
Bất quá, lúc ném thảm không biết là cố ý hay vô tình mà Hoắc Ngôn lại ném thảm vào camera, nguyên tấm thảm lớn che hết camera trước mặt.
Trước một màn hình đen sì, tất cả khán giả đều nghe được đại thần của bọn họ bá đạo tuyên bố đánh giấu chủ quyền với chủ bá.
Một người bình thường lãnh đạm nhưng mỗi lời nói ra lại mang theo sự chiếm hữu tuyệt đối. Điều này một lần nữa đã đánh nát ảo tưởng bọn họ không có ở bên nhau của các fan.
Có lẽ bởi vì hiện thực tàn nhẫn nên theo thời gian trôi qua, fans hâm mộ từ không thể tiếp thu sự xuất hiện của Nam Nhiễm đến nay hầu như mọi người đều đã tập thành quen.
Chỉ cần đại thần thích, bọn họ đều sẽ tiếp nhận.
Thế nên khi Nam Nhiễm và Hoắc Ngôn cùng leo lên hot search một lần nữa, hướng gió của dư luận dần dần thay đổi.
[Được rồi, ai bảo đại thần thích cô ấy chứ, có đau lòng cũng phải cố gắng tiếp nhận.]
[Thật ra, nhìn kỹ sẽ thấy Nam Nhiễm cũng khá xinh đẹp.]
[Mấy này nay tôi đều xem video Mukbang của cô ấy, không biết tại sao lại có chút thích cô ấy.]
[A! Hâm mộ quá! Nhưng tui biết cũng không còn cách nào khác.]
Đề tài thảo luận về Nam Nhiễm và Hoắc Ngôn liên tục lọt top Hot search, chưa từng giảm nhiệt, chễm trệ treo trên bảng xếp hạng suốt ba ngày liền.
Trương Vũ Huyên ở bệnh viện, lướt Weibo, thấy tất cả fans hâm mộ đều đang nhiệt liệt ủng hộ quan hệ của hai người bọn họ, tức giận đến mức quăng nát điện thoại.
Cả mặt Trương Vũ Huyên đều lộ ra oán khí.
Thậm chí còn có thể thấy được dấu vết của năm ngón tay in trên má trái của cô ta.
Hai tiếng trước, cha của cô ta có tới, nhưng lại mắng cô ta một trận, còn hung hăng giáng cho cô ta một bạt tay.
Trương Vũ Huyên nắm chặt góc chăn.
Nếu không phải vì Nam Nhiễm, Nguyên Kiệt cũng không bị bắt vào tù.
Nếu không vì Nam Nhiễm, cô ta cũng sẽ không lưu lạc đến bước đường cùng này.
Dựa vào cái gì mà Nam Nhiễm có được người đàn ông tốt như vậy, được mọi người yêu thích như vậy?
Dựa vào cái gì?
Qua một hồi lâu sau, chỉ nghe cô ta hừ lạnh một tiếng.
"Nam Nhiễm, đừng trách tao, tất cả đều do mày ép tao."
Cùng ngày, giữa trưa, thời tiết chói chang.
Trương Đóa Đóa và Tống Tiêu lại xuất hiện đứng trước cổng lớn khu chung cư của Nam Nhiễm một lần nữa.
Hai người nhìn nhau một cái.
Trương Đóa Đóa nâng cằm: "Gõ cửa đi."
Tống Tiêu do dự: "Cậu chắc chắn?"
Trương Đóa Đóa lấy tinh thần thề non hẹn biển gật đầu: "Cậu yên tâm, chị ấy tốt như thế, nhất định đã giúp cậu xin chữ ký rồi, bây giờ có lẽ đang chờ cậu tới lấy đó." Miệng nói giống hệt như đã biết trước, ngay cả chớp mắt cũng không thèm chớp một cái.
Tống Tiêu nghe xong, giơ tay, gõ cửa vài cái.
Nhưng qua thật lâu mới có người ra mở cửa.
[Cạch]
Cửa nhà mở ra.
Nam Nhiễm mặc một cái áo tắm dài màu trắng, tóc vẫn còn ướt, còn đang nhỏ giọt trên sàn.
Cô đi chân trần, đứng trước cửa, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều tỏa ra hơi thở lười biếng. Trên cần cổ trắng nõn là những vết dâu tây ái muội.
"Có việc?"
Tống Tiêu nhìn bộ dáng này của chị gái nhà mình, có hơi sửng sốt nhưng rất nhanh đã lấy lại phản ứng.
"Chị, chị đã nói giúp em xin chữ ký mà, vậy chữ ký đâu?"
Mí mắt Nam Nhiễm giật giật vài cái, cô giơ tay xoa tóc.
Tống Tiêu nhìn chằm chằm Nam Nhiễm một hồi.
"Chị, đừng nói là chị lại quên nhé? Lúc trước chị đòi tiền em, có phải tính muốn quỵt nợ không?"